Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 65

Đúng lúc nha hoàn mang trà đến, Nhan Miểu vốn nghĩ nàng ta sẽ dâng trà trực tiếp, nào ngờ nàng ta lại đặt xuống bàn rồi đi ngay, chẳng dừng lại giây khắc nào.

Mộ Dung Hành vừa trải qua một trận sốt, lúc này chính là lúc cần uống nước.

Vì sự quan tâm đến người bệnh, Nhan Miểu rót một chén trà, mang đến trước mặt hắn. Thấy hắn uống xong, nàng khẽ hỏi: "Ngươi không muốn hỏi ta, vì sao lại đến tìm ngươi sao?"

Ngón tay cầm chén trà của Mộ Dung Hành vô thức siết chặt, hàng mi khẽ rung, khóe mắt thoáng hiện một nét cười nhạt: "Nguyên do không quan trọng, nàng chịu đến tìm ta là tốt rồi."

Hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều, đặc biệt là khi Nhan Miểu đang ở bên cạnh.

Nhan Miểu theo bản năng cắn nhẹ môi dưới, ngập ngừng nói: "Chuyện của huynh trưởng ta, hẳn ngươi cũng đã rõ. Không biết ngươi có thể cứu mạng huynh ấy hay không?"

Ánh mắt Mộ Dung Hành dừng lại trên nét mặt nghiêm túc của nàng. Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên Nhan Miểu cầu xin hắn. Những năm tháng bên nhau, bề ngoài nàng dịu dàng nhưng thực chất rất cố chấp, bất kể việc gì cũng không muốn cùng hắn bàn bạc, thường tự mình quyết định mọi chuyện.

Mộ Dung Hành không đáp lại ngay. Sự việc này liên quan đến quá nhiều thế gia cựu tộc, nhưng điều hắn quan tâm hơn là thái độ của Nhan Miểu đối với Nhan gia.

"Người Nhan gia đối xử với nàng tốt chứ?" Hắn hỏi.

Tất nhiên là tốt. Đột nhiên được đoàn tụ cùng song thân ruột thịt, lại thêm hai người huynh trưởng luôn yêu thương, một gia tộc như vậy sao có thể không tốt?

Nhan Miểu đúng là rất may mắn.

"Họ rất quan trọng đối với ta. Nếu có thể, ta nguyện thay huynh trưởng gánh chịu tất cả."

Câu nói ấy của nàng văng vẳng bên tai Mộ Dung Hành rồi dần tan biến. Nếu đã như vậy, hắn đương nhiên có thể cứu mạng huynh trưởng nàng.

"Ý nàng là vì huynh trưởng, nàng có thể làm bất cứ điều gì?"

Nhan Miểu lập tức cảm thấy không ổn nhưng lời đã nói ra, không thể thu lại.

"Cũng có thể xem là như vậy."

"Tốt lắm!" Hắn nghiêng người về phía trước, bóng dáng cao lớn che phủ lấy nàng. Nhan Miểu rõ ràng cảm nhận được sự áp bức toát ra từ hắn.

"Nàng theo ta, ta sẽ cứu huynh trưởng của nàng."

Phản ứng đầu tiên của Nhan Miểu là hắn điên rồi. Khi xưa hòa ly đã ầm ĩ như vậy, giờ lại quay lại dây dưa không rõ ràng.

Ánh mắt nữ tử lộ vẻ do dự, trong lòng liên tục trào dâng những suy nghĩ khác nhau. Nàng theo bản năng muốn từ chối nhưng việc này liên quan đến sự an nguy của huynh trưởng, không thể quyết định vội vàng.

"Ta biết việc này là do Tu tướng quân phụ trách, ngươi thật sự có thể làm được sao? Nếu trong ba ngày tới ta nhận được tin huynh trưởng bình an, ta sẽ đáp ứng ngươi."

Nhan Miểu không phải nghi ngờ năng lực của hắn, chỉ là nàng không thể dễ dàng đồng ý, cần phải thêm điều kiện. Sự an nguy của huynh trưởng hiện tại là điều quan trọng nhất.

Mộ Dung Hành nhìn thấu mánh khóe của nàng nhưng không vạch trần. Hắn đã quyết ý đạt được mục đích. "Tốt, đợi ta cứu được huynh trưởng nàng, nàng phải lập tức từ hôn với Thôi Hạo Ngôn."

"Được, ta đáp ứng ngươi." Nàng đồng ý không chút do dự, thái độ ấy khiến Mộ Dung Hành cảm thấy hài lòng.

Nhưng hắn không biết rằng, ngay lúc này, Thôi Hạo Ngôn đang chuẩn bị hôn sự của họ.

Lấy cớ bị thương, Mộ Dung Hành giữ Nhan Miểu ở lại trong phủ. Trong thời gian này, Nhan Huyền Từ có đến thăm vài lần nhưng chỉ gặp được muội muội, chưa từng đối mặt với Mộ Dung Hành.

Tu Tấn vì quân vụ phải rời đi, trước khi đi đã phái người truyền lời lại cho Nhan Miểu. Nhận được mẩu giấy, Nhan Miểu phân vân không biết nên tìm cơ hội nào để hỏi Mộ Dung Hành về chuyện này.

Đúng lúc A Thuận đi ngang, nàng lập tức hỏi vài câu: "Tại sao người trong phủ không dám lại gần Vương gia, làm việc gì cũng cẩn trọng như vậy?"

A Thuận sờ mũi, trả lời lấp lửng: "Người không biết đấy thôi, từ khi người rời đi, chủ tử đã cô độc suốt nhiều năm. Có những kẻ tâm tư bất chính âm thầm gài bẫy, chọc giận chủ tử, từ đó về sau, không cho bất kỳ ai hầu cận thân cận nữa."

Hắn cũng coi như tránh nặng tìm nhẹ. Ngoài việc nha hoàn trèo lên giường, còn có kẻ âm thầm ám sát, hạ độc. Những năm qua, thế lực của chủ tử phát triển quá nhanh khiến nhiều người đỏ mắt ganh ghét, thậm chí cả những người xưa nay thân thiện cũng muốn lợi dụng hắn.

Năm đó để Nhan Miểu rời đi, nào phải không vì nghĩ đến sự an toàn của nàng.

Có quá nhiều việc, để Quận chúa Hoa Ninh can dự sẽ tốt hơn Nhan Miểu nhiều. Dẫu sao Hoa Ninh cũng chẳng vô tội, còn Nhan Miểu lại là một người hoàn toàn ngoài cuộc.

Nhan Miểu vốn không muốn để tâm đến việc Mộ Dung Hành đã trải qua những gì trong mấy năm đó, nhưng lời của A Thuận vẫn lọt vào tai nàng không sót một chữ.

"Ngươi có biết chuyện Dụ tiểu thư trong kinh thành gả vào phủ Khánh Ninh Hầu không?" Đây mới là điều nàng thực sự muốn hỏi.

A Thuận luôn theo bên cạnh Mộ Dung Hành, nếu hắn biết, A Thuận hẳn cũng biết ít nhiều.

A Thuận lộ vẻ khó xử, suy nghĩ một lúc mới đáp: "Ta nhớ ra rồi! Cuộc hôn sự đó dường như là do Quốc sư tính toán, hai nhà còn từng âm thầm xảy ra chút bất hòa."

Khi Nhan Miểu truy hỏi thêm nguyên do, A Thuận lại nói không rõ. Thời gian ấy, hắn bị Mộ Dung Hành phái đi làm việc, không theo chủ tử, nhưng chủ tử có đến dự hôn yến của phủ Khánh Ninh Hầu.

"Nếu người muốn biết rõ chuyện về Dụ tiểu thư, tốt hơn là hỏi trực tiếp chủ tử."

Đúng lúc đó, nha hoàn mang đến một bát canh bổ. Nhan Miểu lập tức đón lấy, trong lòng tính toán, định nhân cơ hội này thử dò hỏi.

Vừa xoay người định rời đi, A Thuận lại gọi nàng, vẻ mặt ngập ngừng, cuối cùng nói thật: "Dược đồng mà người mang theo đã gây họa ở chỗ Sở đại phu, hiện giờ đang giúp Sở đại phu làm việc để chuộc lỗi."

Thì ra Lăng Du đang ở đó. Lâu không gặp, nàng nghe kỹ lại ngọn ngành sự việc, chắc chắn rằng Lăng Du không gặp nguy hiểm, lúc ấy mới yên tâm để cậu ở lại bên Sở đại phu.

Đứa trẻ này vốn có xuất thân học y, nếu được người như Sở đại phu chỉ dạy cũng là phúc phần của cậu.

Mộ Dung Hành hôm nay sắc mặt đã khá hơn nhiều, lúc này hắn đang xem tấu chương. Thấy nàng bước vào, hắn hỏi: "Vừa rồi nói chuyện gì ngoài kia mà lâu vậy?"

Nhan Miểu trước tiên múc một bát canh đưa đến trước mặt hắn. Đợi hắn nhận lấy, nàng mới từ tốn đáp: "Nghe nói Dụ Nhã tỷ tỷ đã thành thân, nhất thời quan tâm nên hỏi A Thuận vài câu."

Động tác cầm bát canh của nam nhân khựng lại, ánh mắt thu liễm, chỉ nhàn nhạt thổi hơi nóng bốc lên từ bát canh.

Tuy động tác rất nhẹ nhưng Nhan Miểu vẫn nhận ra, rõ ràng hắn biết gì đó. Nàng mở lời: "Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao phủ Khánh Ninh Hầu đột nhiên cầu hôn Dụ Nhã tỷ tỷ không?"

Canh còn chưa uống, có lẽ vì quá nóng, Mộ Dung Hành đặt bát xuống án thư.

Hắn không hiểu rõ tình bằng hữu giữa nữ tử. Nhan Miểu đã ba năm không gặp Dụ Nhã mà vẫn hỏi thăm hắn về nàng, trong khi hắn cũng đã nhiều năm không gặp lại mà không được đối xử như vậy.

Trong lòng hắn thoáng chút bất mãn, nhưng cũng chẳng ưa gì việc Khánh Ninh Hầu phu nhân làm ra chuyện tồi tệ trong bóng tối.

"Phu quân của Dụ tiểu thư vốn đã có vị hôn thê. Chỉ là vị hôn thê đó ghét hắn ta tàn tật, thân thể yếu nhược nên sớm ép gia tộc từ hôn." Mộ Dung Hành ngừng lại một chút, cong khóe môi giễu cợt: "Về phần Dụ tiểu thư, chẳng qua là được mời xem bát tự, gả về làm xung hỷ mà thôi."

Thì ra là vậy.

Giọng nói nam nhân trầm ổn mà lạnh nhạt: "Nàng có biết, Khánh Ninh Hầu phu nhân tàn nhẫn đến mức nào không? Bà ta không chỉ muốn Dụ tiểu thư gả vào Hầu phủ, mà còn âm thầm đồn rằng muốn nàng ấy bồi táng."

“Ngươi nói gì?!”

Nhan Miểu sững sờ.

Từ xưa đến nay, người sống bồi táng chỉ xuất hiện trong hoàng thất. Chỉ những nhân vật tối cao mới có tư cách để người khác bồi táng theo cùng. Khánh Ninh Hầu phu nhân dù có tôn quý cũng chẳng thể vượt mặt hoàng gia, thế mà lại muốn Dụ Nhã theo con trai bà ta bồi táng.

Công tử đó vừa tàn tật, thân thể lại yếu nhược, có thể tưởng tượng được Dụ Nhã mỗi ngày đều sống trong khổ đau.

Một nữ tử diễm lệ rực rỡ như ánh dương, sao lại rơi vào kết cục này?

Thấy Nhan Miểu lo lắng, Mộ Dung Hành cũng cảm thấy đau lòng. Hắn an ủi:

"May thay vị công tử Hầu phủ kia xem như quân tử, danh tiếng lan xa, đối xử rất tốt với mọi người xung quanh. Có hắn ở đó, chắc hẳn Dụ tiểu thư sẽ không quá khổ sở."

"Chỉ là thân thể hắn đã cạn kiệt sức lực, e rằng không sống được bao lâu. Nếu nàng thực sự lo cho Dụ tiểu thư, hãy về kinh thành gặp nàng ấy, ta tin nàng ấy cũng rất muốn gặp nàng."

Nhan Miểu làm sao không muốn gặp lại Dụ Nhã, nhưng còn bao nhiêu việc ở Bình Khê, nhất thời không thể rời đi. Giữa lúc rối bời, nàng bất giác nắm lấy tay Mộ Dung Hành, tha thiết cầu xin: "Ngươi giờ là Vương gia, thân phận tôn quý hơn trước kia rất nhiều, cũng có quyền lực lớn hơn. Không biết ngươi có thể thay ta chiếu cố Dụ Nhã tỷ tỷ không?"

Hiện tại nàng ở Vân Đô, chẳng bao lâu sẽ phải quay lại Bình Khê. Chuyện của Dụ Nhã tuy không gấp rút nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng.

Mộ Dung Hành cúi nhìn tay nàng đặt lên tay mình, thuận thế nắm lấy, ánh mắt mang ý vị sâu xa, hỏi: "Giữa ta và nàng giờ đây chỉ là quan hệ người thường. Nàng muốn ta dùng danh nghĩa gì để giúp nàng?"

Nhan Miểu không có ý như vậy. Mộ Dung Hành muốn làm nghiệp lớn, hẳn dưới tay có không ít nhân tài. Nếu có thể sắp xếp người ở bên Dụ Nhã, trong thời khắc nguy cấp bảo vệ nàng ấy một mạng là tốt rồi.

Nhưng ý của hắn lại là... Khoan đã, hắn muốn danh phận?

"Ngươi muốn danh nghĩa gì?"

"Đợi nơi này xong việc, ta dẫn nàng về kinh thành. Khi đó, ta sẽ có an bài. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu vừa rồi của nàng."

"Được." Dẫu không rõ sự sắp xếp phía trước là gì, nhưng chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho Dụ Nhã thì tạm thời nhận lời cũng chẳng phải điều không thể.

Ngày mai chính là ngày thứ ba theo lời hẹn cùng Mộ Dung Hành, nếu nhận được tin tức đại huynh được cứu ra, nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Hành sự của Mộ Dung Hành luôn nhanh gọn, quả nhiên sáng sớm hôm sau, khi Nhan Miểu vừa tỉnh dậy đã có người đến báo rằng nhị huynh đến tìm nàng.

Vừa gặp mặt, nhị huynh đã hớn hở nói rằng đại huynh đã được thả khỏi lao ngục. Tuy không thể trở về gia tộc nhưng cũng được chuyển đến một ngôi tư phủ, lính canh gác đã được thay bằng một nhóm khác. Hiện tại, đại phu cùng người hầu đã có thể ra vào chăm sóc, tình cảnh đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhan Huyền Từ vui mừng khôn xiết, nhưng Nhan gia chủ đã biết việc y đưa Nhan Miểu rời khỏi Bình Khê nên đã sai người đến đón nàng về chuẩn bị hôn sự.

Nhan Miểu bất giác cảm thấy không ổn. Nếu phụ thân đã biết, e rằng Thôi Hạo Ngôn cũng đã hay tin.

Bên này, nhị huynh còn đang bàn bạc chuyện rời đi thì bên kia Tu Tấn đến báo rằng Mộ Dung Hành cần thay thuốc.

Nhan Huyền Từ tuy không tinh thông y thuật, nhưng cũng biết trong y đạo có các bước vọng, văn, vấn, thiết, việc thay thuốc vốn dĩ là việc của hạ nhân. Vậy mà bọn họ lại giao cho muội muội hắn làm, thật sự là quá đáng!

Nhưng hắn còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy gia nhân của mình vội vã đến báo rằng gia chủ gửi thư khẩn, bảo hắn phải lập tức hồi gia.

Nhan Huyền Từ đành chỉ dặn dò vài câu, bảo Nhan Miểu tự chăm sóc tốt bản thân rồi gấp rút rời đi.

Bình Luận (0)
Comment