Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 67

Cho rằng mình chỉ khát nước, nàng lại uống thêm một chén trà nữa.

Thôi Hạo Ngôn đã đạt được mục đích, tâm trạng vui vẻ trò chuyện với nàng về hôn sự. Nhưng Nhan Miểu nghe y nói chỉ thấy phiền não thêm, bèn thẳng thắn hỏi: "Thôi Hạo Ngôn, ngươi thật sự thích ta sao?"

Cơ thể nam nhân khẽ run. Hơn mấy chục năm qua, y sống trong cái bóng của huynh trưởng, luôn nỗ lực để làm tốt hơn hắn ta. Y muốn hoàn toàn thay thế Thôi Trạch Ngôn.

Mà Nhan Miểu chính là minh chứng thuyết phục nhất cho sự thay thế ấy.

Thôi Hạo Ngôn luôn muốn cưới nàng. Sự cố chấp này đã gần như trở thành b*nh h**n.

Thích ư? Không bằng nói đó là d*c v*ng chiếm hữu điên cuồng.

Đời người có thể sở hữu rất nhiều thứ, có những thứ thực tâm muốn, có những thứ bị áp đặt. Nhưng thích một người vốn không thể so sánh với những vật ngoài thân.

"Ta cần nàng."

Nhan Miểu hiểu ra, đây không phải thích, mà là chiếm hữu.

"Thôi Hạo Ngôn, ta căn bản không cảm nhận được chút tình cảm nào từ ngươi. Ngươi hãy thừa nhận đi, ngươi không thích ta nhiều như vẻ bề ngoài, điều đó chỉ khiến ta sợ hãi hơn mà thôi."

Nói vừa dứt lời, cằm Nhan Miểu đã bị y siết chặt, buộc nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của y.

"Miểu Miểu, ta có thể không để ý đến quá khứ của nàng với Mộ Dung Hành, nhưng nàng phải nhận rõ thân phận của mình. Nàng là vị hôn thê của ta, chúng ta sắp thành thân rồi." Nhan Miểu cố gắng gỡ tay y ra, nhưng lại bị giữ chặt không thể nhúc nhích.

Y ôm nàng thật chặt vào lòng, ép đến mức nàng không thở nổi, gần như phát điên mà thì thầm bên tai: "Ta tất nhiên là thích nàng. Cả đời này nàng chỉ có thể làm thê tử của ta. Không chỉ vậy, trăm năm sau nàng cũng phải được chôn cùng ta, vĩnh viễn thuộc về ta!"

"Ngươi buông ta ra." Nhan Miểu không vùng vẫy nữa, nhưng đối phương vẫn không chịu nới lỏng vòng tay. "Phụ mẫu ta thích ngươi là vì họ chưa từng thấy bộ dạng này của ngươi. Nếu họ thấy, chắc chắn sẽ không muốn gả ta cho ngươi."

Quả nhiên, lời này khiến Thôi Hạo Ngôn buông nàng ra.

Nhân cơ hội đó, nàng bày tỏ toàn bộ suy nghĩ của mình: "Ta có chuyện quan trọng phải đến kinh thành một chuyến. Chuyện hôn sự của chúng ta dừng lại ở đây. Về phía phụ mẫu ta, ta sẽ tự mình nói rõ. Nếu Thôi thị vẫn muốn kết thân với Nhan thị, trong tộc sẽ tự chọn người thích hợp--"

"Nhưng họ đều không phải là nàng!" Y gấp gáp cắt ngang. "Ta chỉ cần nàng."

Thôi Hạo Ngôn cảm nhận được thái độ của Nhan Miểu cứng rắn hơn trước rất nhiều. Từ trước đến giờ, nàng luôn tỏ ra hờ hững với mọi chuyện, nhưng riêng những việc liên quan đến Mộ Dung Hành, nàng lại để tâm hơn đôi chút.

Dù nàng che giấu rất kỹ, nhưng trực giác của y cho biết đó chỉ là giả dối.

Y nhớ lại lần đầu gặp nàng, khi y bày tỏ tình cảm trên thuyền, Nhan Miểu đã vô thức kể cho y nghe về quá khứ. Nếu thật sự buông bỏ, nàng lẽ ra phải quên sạch mọi chuyện, hà tất phải nhắc lại, chẳng phải tự chuốc đau lòng sao?

Những ngày qua nàng vẫn ở lại Vân Đô. Nếu tin tức không sai, nàng chắc chắn đã đi tìm Mộ Dung Hành. Y không dám tưởng tượng, hai người từng có tình cảm ở chung một chỗ sẽ xảy ra điều gì.

Nữ nhân vốn trọng tình, nhất là với người đầu tiên nàng động lòng sẽ luôn có vài phần lưu luyến tốt đẹp trong tâm khảm.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Thôi Hạo Ngôn lộ ra nét giễu cợt. Nơi mềm yếu trong lòng y như bị xé rách dữ dội, nhưng y vẫn mỉm cười hỏi: "Có phải nàng vẫn còn thích hắn, muốn theo hắn rời đi? Nàng đến kinh thành có phải vì hắn không?"

Nhan Miểu giật mình ngẩng lên. Vế trước nàng không thể trả lời, nhưng vế sau quả thực là sự thật.

Phản ứng này trong mắt Thôi Hạo Ngôn chính là sự khẳng định. Nếu không, sao nàng lại kinh ngạc đến vậy?

Chu Sơn từng có một vị thuốc có thể xóa sạch ký ức con người. Nguyên bản dược này là dành cho những kẻ không thể chịu đựng được đau khổ của quá khứ mà chế ra.

Thôi Hạo Ngôn dùng vị thuốc này để tái tạo ký ức cho mẫu thân, khiến bà trở thành một người thật lòng cầu Phật niệm kinh. Bà sẽ không còn nghĩ đến chuyện hại Nhan Miểu nữa, cũng sẽ đạt được mọi điều bà mong muốn. Đây chẳng phải cũng là một dạng viên mãn khác sao?

Khi cầm được thuốc trong tay, Thôi Hạo Ngôn chưa từng nghĩ đến việc dùng nó cho bất kỳ ai ngoài mẫu thân. Nhưng Nhan Miểu đối với y trước nay đều không giống người thường.

Nhan Miểu nói y không thích nàng. Không, không phải vậy. Nàng sai rồi, quá sai rồi.

Hay tin Nhan Miểu lén đến Vân Đô, y giận đến mức đập vỡ hết đồ sứ trong phòng. Cảm giác lo được lo mất ấy khiến y đau đớn tột cùng, như một ao nước lạnh sâu thẳm kéo lấy chân khiến y chìm dần vào đó.

Càng giãy giụa, y càng chìm sâu, càng ngạt thở, cuối cùng tự ép mình đến bước đường cùng.

Y ghét cảm giác bất lực này, nó làm mười mấy năm nỗ lực của y trở thành một trò cười!

Nhan Miểu chỉ có thể là của y. Không ai có thể cướp nàng khỏi tay y, ngay cả phụ mẫu của nàng cũng không thể ngăn được hôn sự này.

Chớ nói đến ý của phụ mẫu, lời của mai mối. Đại tiểu thư đích nữ Nhan gia chỉ có thể gả cho y, làm thê tử của y.

Còn Mộ Dung Hành, hắn phải chết, hoặc uống rượu mừng hôn lễ của họ rồi chết.

Nhan Miểu trơ mắt nhìn người trước mặt từ im lặng trở nên đáng sợ, đôi mắt trong sáng dần dần bị thù hận nhuốm đen, cuối cùng thành ánh nhìn hung dữ, như muốn giết người.

Nhan Miểu sợ đến mức vùng vẫy, định mở cửa sổ kêu người.

"Nhị huynh—"

Đôi môi mềm mại của nàng bị một bàn tay thon dài, trắng trẻo chặn lại.

Bàn tay ấy khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc, nơi khớp tay còn phớt hồng, rõ ràng là tay của người quân tử dùng để đánh đàn hay pha trà. Vậy mà giờ lại bị y dùng làm chuyện như kẻ cướp.

Ép buộc một nữ nhân yếu đuối, uy h**p vị hôn thê của mình.

Nhan Huyền Từ nghe tiếng gọi, lập tức giục ngựa tiến đến.

Nhan Miểu chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, toàn thân mềm nhũn, rất nhanh đã ngã vào lòng Thôi Hạo Ngôn, mê man thiếp đi.

Nhan Huyền Từ ghé lại hỏi thăm, Thôi Hạo Ngôn vén rèm xe, mỉm cười ôn hòa đáp: "Miểu Miểu nói mớ, có lẽ mấy ngày nay nàng quá mệt. Có ta chăm sóc, Huyền Từ huynh cứ an tâm."

Thôi Hạo Ngôn với vẻ ngoài nho nhã phong lưu luôn khiến Nhan Huyền Từ tin tưởng. Hai người từ nhỏ đã thân thiết, Nhan Huyền Từ chưa từng nghi ngờ lời nói của Thôi Hạo Ngôn nên cười đáp: "Mấy ngày nay Miểu Miểu quả thực vất vả, để nàng nghỉ ngơi, nhờ ngươi chăm sóc thêm."

Thôi Hạo Ngôn đắp áo ngoài lên người Nhan Miểu, ánh mắt tràn ngập yêu thương: "Miểu Miểu là vị hôn thê của ta, Huyền Từ huynh cứ yên tâm."

Lấy cớ giúp Nhan Miểu an thần, y sai người đến hiệu thuốc gần đó mua đơn thuốc an thần. Rất nhanh, một bát thuốc nóng được bưng vào trong xe.

Nhưng bát thuốc ấy không đơn thuần chỉ để an thần. Trong đó còn thêm một ít dược liệu đặc biệt. Hai ngày nữa là đến Bình Khê, Thôi Hạo Ngôn chỉ nắm chắc năm phần. Y không thể chịu được việc Nhan Miểu muốn rời xa y.

Không sao, quên hết cũng không sao. Chỉ cần nàng còn ở bên, y có đủ cách khiến nàng yêu mình.

Lúc Nhan Miểu tỉnh lại, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm.

Nàng nằm trong một căn phòng, bên giường có một nam nhân dung mạo tuấn tú đang gục ngủ. Nàng cố lục tìm trong ký ức nhưng chẳng nhớ được gì, ngược lại đầu đau như búa bổ, đau đến muốn chết.

"Á—!"

Ta là ai? Người kia là ai? Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?

Hàng loạt câu hỏi hiện lên, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, không có câu trả lời. Trong tâm trí dường như lóe lên vài hình ảnh, nàng cố gắng níu lấy, nhưng lại chẳng giữ được gì.

Cảm giác này đau khổ đến mức chỉ muốn chết quách cho xong.

Tiếng khóc khẽ của nàng nhanh chóng đánh thức nam nhân đang ngủ. Thôi Hạo Ngôn thấy nàng hoang mang nhìn mình, lập tức hiểu thuốc đã phát huy tác dụng.

"Miểu Miểu." Giọng nói dịu dàng của nam nhân vang lên bên tai. Trong lòng Nhan Miểu xuất hiện cảm giác quen thuộc, nhưng xen lẫn là nỗi sợ mơ hồ.

"Ngươi gọi ta là gì?"

Miểu Miểu, đó là tên của nàng sao?

Thôi Hạo Ngôn dường như không tin vào tai mình, lập tức gọi người đến.

Nhan Huyền Từ vội vã chạy vào, vừa thấy đã gọi: "Miểu Miểu, ta là nhị huynh, ngươi không nhớ ta sao?"

Nhan Miểu co người lại trong góc, hai tay ôm đầu gối, lắc đầu.

Nhan Huyền Từ giận tím mặt. Người đang khỏe mạnh sao lại trở nên thế này? Hắn lập tức mời đại phu đến xem bệnh, nhưng gọi đến năm sáu vị vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Cuối cùng, một du y (*) tình cờ ghé qua, sau khi bắt mạch và hỏi bệnh, lập tức vuốt râu trắng nói: "Vị cô nương này, e là đã bị người ta hạ bí dược."

(*) du y: đại phu đi lang thang

Du y kiến thức rộng rãi, lại hỏi thêm về những người Nhan Miểu từng tiếp xúc thời gian gần đây, chẳng mấy chốc đã đưa ra kết luận.

Du y phán đoán Nhan Miểu bị hạ dược từ lúc còn ở Vân Đô. Xét theo thời gian phát tác và triệu chứng, người ra tay không muốn lấy mạng nàng, chỉ muốn nàng quên đi một số chuyện. Những chuyện này lại liên quan đến vương gia triều đình, tuyệt đối không phải điều người thường có thể can thiệp.

Hay tin, Nhan Huyền Từ chỉ cảm thấy quá ức h**p người mà!.

Muội muội hắn đã vất vả vì An Hòa Vương như vậy, đến khi rời đi rồi vẫn bị hạ độc. Nếu không vì liều lượng nhẹ, chỉ e lúc này Nhan Miểu đã thành kẻ ngốc nghếch.

Món nợ này, hắn nhất định phải tính với An Hòa Vương!

Du y để lại đơn thuốc điều dưỡng, cam đoan có thể giải trừ độc tố, nhưng không dám đảm bảo ký ức của Nhan Miểu sẽ phục hồi.

Thôi Hạo Ngôn cũng không biết giữa đường lại có một thầy thuốc lang băm xuất hiện, y thuật nửa vời, lại càng giỏi về tưởng tượng nhưng lại vô tình giải thoát y khỏi nghi ngờ, còn đẩy mọi tội lỗi lên đầu Mộ Dung Hành.

Giờ đây, Nhan Miểu sạch sẽ như một tờ giấy trắng, y có thể dựng lại cho nàng một quá khứ tốt đẹp, giống như họ chưa từng xa nhau vậy.

Họ mới thực là thanh mai trúc mã, là duyên phận định sẵn.

Nhan Miểu không quá kháng cự sự gần gũi của Thôi Hạo Ngôn, nhất là khi nam nhân tuấn tú này nói rằng y chính là phu quân chưa cưới của nàng.

Nữ tử luôn mong muốn có người ở bên, Thôi Hạo Ngôn hết lòng chăm sóc nàng, từ việc sắc thuốc đến lau chùi, từng việc đều do y tự tay làm, nam nhân chu đáo như vậy thật khó không sinh lòng cảm mến.

Nhan Miểu uống xong thuốc của du y, đưa tay níu lấy tà áo của nam tử, không muốn để y rời đi.

Quá khứ của nàng là một trang giấy trắng, nếu y là vị hôn phu của nàng, chắc chắn y phải biết rõ mọi chuyện.

Quả nhiên, Nhan Miểu hỏi xong, Thôi Hạo Ngôn mỉm cười tinh ý, giản lược quá khứ của họ rồi kể lại cho nàng. Tất cả đều là sự thật, chỉ là trong đó không có Thôi Trạch Ngôn, cũng không có Mộ Dung Hành, chỉ có y và Nhan Miểu mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment