"Chúng ta sắp thành hôn rồi, chẳng phải nàng luôn muốn lấy ta sao?"
Nhan Miểu đầu hơi đau, không lập tức trả lời.
"Ta đã được sự đồng ý từ phụ mẫu của nàng, nếu không tin, nàng có thể hỏi huynh trưởng nàng."
Huynh trưởng mà y nói chính là người lúc nãy vội vàng chạy đi, có vẻ đang đi tìm ai đó.
Hình như họ rất quan tâm đến nàng. Nhan Miểu cảm nhận được sự quan tâm ấy, đặc biệt là nam nhân trước mặt, ánh mắt sâu lắng không hề giả dối.
"Chúng ta..." Nàng chỉ vào mình: "Thành hôn?" Câu hỏi vừa thốt ra, tai nàng bỗng nghe thấy tiếng ùng ùng sắc nhọn, đầu đột nhiên đau nhói, như thể có một cây kim dài xuyên từ đỉnh đầu xuống.
Đau quá!
"Miểu Miểu, Miểu Miểu." Thôi Hạo Ngôn đau lòng ôm vai nàng.
Sao lại thế này, có phải y cho thuốc ít quá không? Vì lo ngại thân thể nàng, Thôi Hạo Ngôn đã đặc biệt điều chỉnh lượng thuốc.
Y vỗ nhẹ vào lưng nàng, dịu dàng an ủi, ánh mắt rơi vào chiếc bàn nơi có chén thuốc rỗng. Chén thuốc đó là của du y, dù có tác dụng gì đi nữa, cũng không thể để nàng uống thêm.
Cơn đau trên đầu lan ra khắp cơ thể, Nhan Miểu co người lại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, cuối cùng là Nhan Huyền Từ đã cho người tìm một ít thuốc mê không gây tổn hại đến cơ thể, giúp nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Việc đưa Nhan Miểu ra ngoài vốn đã bị phụ thân cấm đoán, giờ nàng lại đột nhiên mất trí nhớ, may mà không tổn hại đến trí tuệ, nếu không Nhan Huyền Từ dù có quỳ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể làm nguôi cơn giận của Nhan gia chủ.
Hiện giờ Miểu Miểu sắp xuất giá, việc cưới hỏi không thể trì hoãn thêm, chuyện mất trí nhớ không thể để quá nhiều người biết, đặc biệt trong thời điểm đặc biệt này, rất có thể sẽ bị kẻ có ý đồ lợi dụng nên phải giấu kín chuyện này.
Trong lúc Nhan Miểu ngủ say, Thôi Hạo Ngôn và Nhan Huyền Từ bàn bạc suốt gần hai canh giờ, họ phải khiến nàng chấp nhận sự thật này, cố gắng kể cho nàng một cách ngắn gọn về quá khứ.
Cùng lúc ấy, Nhan Huyền Từ đã mời một họa sĩ tài hoa. Theo miêu tả của Lăng Du, họa sĩ đã vẽ phác họa hình ảnh của An Hòa Vương.
Lăng Du dù còn nhỏ nhưng rất thông minh, chỉ một lúc đã miêu tả được hình dáng của An Hòa Vương. Họa sĩ nhận tiền làm việc, đương nhiên sẽ hết sức tận tâm, vẽ một bức tranh chi tiết theo yêu cầu.
Chẳng bao lâu, bức chân dung còn chưa khô mực đã xong.
Lăng Du đứng bên cạnh, chớp mắt: "Ngươi vẽ đẹp quá, vị quý nhân đó trông như thế này, giống y như thật, chỉ có điều bức tranh dịu dàng hơn một chút, mỗi lần ta gặp người đó đều thấy vẻ lạnh lùng, sợ đến mức ta tưởng mình đã làm sai chuyện gì."
Đứa trẻ ngây ngô này vài ngày trước vô tình làm đổ thuốc của Sở đại phu nên đã để lại một vết bóng tâm lý không nhỏ. Cũng chính vì còn nhỏ nên Lăng Du không nhận ra Sở đại phu chỉ muốn bảo cậu làm chút việc giúp ông để có thể tranh thủ nghỉ ngơi.
Rất may là Nhan Miểu không hỏi cậu đã gây ra chuyện gì, nếu không chắc chắn lại phải một phen hoảng sợ.
Nhan Huyền Từ thấy bức tranh đã xong, lập tức đến xem, vừa nhìn thấy thì nổi trận lôi đình.
Hắn cứ nghĩ rằng trong hoàng cung các vương gia phải có diện mạo quý phái lắm, ai ngờ lại giống hệt "Mục" công tử mà hắn vừa gặp mấy hôm trước!
Đúng vậy, hoàng tộc họ Mộ Dung, cũng chẳng trách hắn lại đổi thành "Mục".
Mộ Dung Hành quả thật rất khéo léo, lừa cả Nhan gia. Khi trước không phải cùng nhau chống lại bọn thủy tặc thì sao có được mối giao tình này?
Nếu không phải vì thấy hắn có tính cách ngay thẳng lại hành hiệp trượng nghĩa thì Nhan Huyền Từ đã chẳng mời người về Nhan Thị Sơn Trang.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó chỉ có Nhan Huyền Từ thật lòng muốn kết bạn với Mộ Dung Hành, còn hắn sao? Chẳng qua là đem Nha gia ra đùa cợt mà thôi.
Đường đường là Nhan thị công tử, Nhan Huyền Từ chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, thật là không thể tin được!
Lúc này, Nhan Huyền Từ vẫn tức giận đến mức sôi sục, nhưng chợt nghĩ tới muội muội, nàng đã ở trong nhà của Mộ Dung Hành mấy ngày để chữa bệnh, còn giải quyết được việc huynh trưởng. Liệu có phải họ có sớm đã quen biết nhau?
Về những năm tháng mà Nhan Miểu bị lạc, Nhan gia hiểu rằng họ đã có nhiều thiếu sót nên chọn cách không hỏi đến, chỉ mong Nhan Miểu có thể sống vui vẻ bên gia tộc. Nhan Miểu không nói gì, họ cũng không hỏi thêm.
Khi họ đón Nhan Miểu trở về, dưỡng phụ của nàng chỉ nói nàng đi thăm người thân ở kinh thành và ở lại đó một thời gian, còn lại không chịu tiết lộ gì thêm. Sau khi nàng trở về, trọng tâm của mọi người chỉ là chuyện hôn sự với Thôi gia, quên mất việc điều tra quá khứ của nàng.
Nàng đã từng đến kinh thành, có thể đó là khi nàng gặp Mộ Dung Hành, nhưng thật không may, Nhan Miểu lại mất trí nhớ vào lúc này, đúng là một sự trùng hợp kỳ lạ.
Nhan Huyền Từ lập tức bổ não ra một kịch bản lớn, mặc dù không có bất cứ bằng chứng nào, nhưng hắn đoán rằng khi Nhan Miểu ở kinh thành chắc hẳn đã biết được bí mật gì đó của Mộ Dung Hành. Lần này nàng thuyết phục được Mộ Dung Hành thả huynh trưởng, chắc chắn là dùng bí mật đó để uy h**p. Bây giờ Nhan Miểu đã đạt được mục đích, Mộ Dung Hành không cần phải nương tay nữa, chỉ cần xóa bỏ ký ức của nàng để không để lại hậu quả.
Nhưng hoàng gia vô tình, những người như Mộ Dung Hành làm sao lại có thể không hiểu được lý do hắn chọn cách cắt đứt quá khứ với Nhan Miểu mà không giết nàng?
Nhan Huyền Từ nghĩ rằng chắc hẳn Mộ Dung Hành kiêng dè thế lực của Thôi gia và Nhan gia nên mới phải dùng cách gián tiếp này để xử lý.
Vì vậy, Nhan Huyền Từ đã dùng lý lẽ của riêng mình để thuyết phục bản thân nhưng vẫn tức giận đến nghiến răng, thề rằng lần gặp lại sẽ đánh cho Mộ Dung Hành một trận, cộng thêm cả phần của muội muội nữa.
Phía bên kia, Thôi Hạo Ngôn đã tạo ra một quá khứ hoàn toàn mới cho Nhan Miểu, trong đó không có chuyện nàng bị lạc, không có chuyện giết người, không có sự phản bội, chỉ có những kỷ niệm đẹp thuộc về hai người bọn họ.
Có lẽ Thôi Hạo Ngôn còn chưa nhận ra, y vô tình đã thêm vào rất nhiều ký ức không hề tồn tại.
Y nói, họ sẽ cùng nhau lên thuyền, chèo thuyền trên hồ sen, hái những đóa sen tươi đẹp nhất c*m v** bình trang trí, vào mùa đông khi tuyết rơi, họ sẽ cùng nhau ngắm tuyết. Trong vườn nhà y có một rừng mơ rộng lớn, vào đó phải mất cả nửa ngày mới ra được.
Đặc biệt là khi tuyết rơi vào mùa đông, trong vườn tràn ngập mùi thơm của hoa mơ, rất dễ chịu.
Nhan Miểu nghe những lời hắn nói, chỉ thấy rất mong muốn được thấy tận mắt, nàng tò mò hỏi: "Sau này ta có thể sống ở đó không?"
Thôi Hạo Ngôn ân cần chỉnh lại cổ áo cho nàng, cười nói: "Tất nhiên rồi, sau khi chúng ta kết hôn, nàng sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Thôi, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm."
"Vậy khi nào chúng ta kết hôn?"
"Chẳng bao lâu nữa." Thôi Hạo Ngôn mơ màng nói, ngày đó rồi sẽ đến thôi, với dung mạo và tấm lòng của y, y có thể khiến không ít cô gái xiêu lòng, ngay cả Nhan Miểu trong sáng vô tư lúc này cũng sẽ vì vẻ ngoài dịu dàng của hắn mà lại gần.
Không sao cả, y nghĩ, chỉ cần thời gian đủ lâu, Nhan Miểu nhất định sẽ yêu y.
"Miểu Miểu, Nhan gia hiện có chuyện quan trọng cần giải quyết, vì vậy việc nàng mất trí nhớ không thể để người khác biết, chỉ có ta và huynh trưởng nàng là phải giấu kín."
"Tức là sao?" Nhan Miểu đôi mắt sáng long lanh, dường như không hiểu ý tứ trong lời nói của y.
Thôi Hạo Ngôn kể lại những lời đã chuẩn bị sẵn, đồng thời đẩy toàn bộ việc Nhan Huyền Cảnh bị hại lên Mộ Dung Hành.
Nghe xong, Nhan Miểu chỉ cảm thấy An Hòa Vương là một người rất xấu xa, đầy mưu mô.
"Vậy hắn sao lại xấu như thế?"
Thôi Hạo Ngôn vuốt nhẹ tóc nàng, thở dài đầy ẩn ý: "Đúng vậy, những người sống trong chốn quan trường thì có mấy ai là người tốt, nhất là An Hòa Vương, hắn nắm quyền lực trong tay, hành sự đương nhiên cũng phách lối hơn người khác."
Nhan Miểu trong đầu không thể nhớ ra bất cứ điều gì về An Hòa Vương, chỉ có thể tiếp nhận những gì Thôi Hạo Ngôn kể lại.
Trong suốt quãng đường còn lại, Thôi Hạo Ngôn kể cho Nhan Miểu về tất cả những người trong Nhan gia, bảo nàng không cần phải lo lắng, nếu sợ bị lộ thì cứ ở bên y, y sẽ giúp nàng giải quyết mọi chuyện.
Nàng nhìn Thôi Hạo Ngôn, cảm nhận được sự quan tâm chân thành của y, nhưng nàng không cảm thấy quá thích y. Nhưng từ xưa đến nay, việc hôn nhân giữa hai gia tộc đều là do phụ mẫu định đoạt, thông qua mai mối, phụ mẫu nàng chắc hẳn cũng đã công nhận phẩm hạnh của y.
Hơn nữa, nàng cũng có thân phận là một đại tiểu thư, người có thể làm vị hôn phu của nàng, chắc chắn cũng không kém.
Cả đoàn người khẩn trương lên đường, cuối cùng cũng về tới Bình Khê. Nhan Miểu cảm thấy một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp. Nhan Huyền Từ nhảy xuống ngựa, ánh mắt trao đổi với Thôi Hạo Ngôn, người đang đứng bên xe ngựa đỡ Nhan Miểu xuống.
Nhan Huyền Từ đi phía trước, gặp người quen lập tức chào hỏi, tránh cho Nhan Miểu phải rơi vào tình huống khó xử. Sau khi gặp phụ thân và mẫu thân, cả hai huynh muội đều bị một trận mắng mỏ.
Nhan Miểu cúi đầu nghe lời, cuối cùng còn nhận được một vài lời an ủi, bảo nàng ở nhà chuẩn bị sính lễ, đừng đi ra ngoài gây lo lắng cho người khác.
Nhan phu nhân thương yêu con cái, không nén nổi mà khuyên mấy câu, cuối cùng mới để chúng có thể rời đi sớm. Vừa ra khỏi cửa, Thôi Hạo Ngôn lập tức khoác áo choàng lên vai Nhan Miểu, thân thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: "Nha hoàn của nàng đến rồi, người mặc áo xanh là Xuân Quất được sinh ra ở Nhan gia, còn người mặc áo xanh lục là Niệm Hạ dược mua từ bên ngoài về, ngươi vốn quen để Xuân Quất hầu hạ."
Nhan Miểu ngẩng đầu, quả thật nhìn thấy ở phía không xa có hai nha hoàn đang đứng, hai nàng có vẻ đã đợi rất lâu, chỉ là Thôi Hạo Ngôn ngăn cản không cho họ lại gần, nếu không chắc chắn họ đã sớm đến chào đón rồi.
Thôi Hạo Ngôn buộc chặt dây áo cho Nhan Miểu, tạo thành một chiếc nơ hoàn hảo trước ngực, xoa nhẹ khuôn mặt nàng: "Có gì không chắc chắn thì bảo người tìm ta, ta luôn ở đây."
Y hẳn là người giỏi ngụy trang nhất trên thế gian này, chỉ cần một vẻ ngoài cùng với một tính cách cố ý duy trì cũng đủ để khiến người ta nghĩ rằng y là một người có tính tình ôn hòa, ít nhất là Nhan Miểu mất trí nhớ sẽ nghĩ như vậy.
"Ta không thể nói với họ về việc mất trí nhớ sao?" Dù sao cũng là người hầu thân cận, có vài chuyện nói rõ thì sẽ dễ ứng phó hơn.
Thôi Hạo Ngôn ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thu lại vẻ ôn hòa trên mặt, Nhan Miểu trong lòng chợt rúng động, trên mặt nàng thoáng qua vẻ hoang mang, nhớ lại không lâu trước hắn đã nói về tình hình Nhan gia. Vào lúc này không thể có bất kỳ sai lầm nào, là nàng suy nghĩ chưa chu đáo.
"Là ta suy nghĩ không chu toàn, ta sẽ không nói với họ." Nói xong, nàng còn cố gắng kéo nhẹ vạt áo của y.
Thái độ ngoan ngoãn như vậy, Thôi Hạo Ngôn gần như chưa từng thấy.