Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 69

Chắc hẳn trước đây nàng cũng từng đối xử như vậy với Mộ Dung Hành.

Dù hiện tại Nhan Miểu đang ở trước mặt y, nhưng Thôi Hạo Ngôn vẫn cảm thấy ghen tị đến mức muốn phát điên.

Nghĩ đến đây, Thôi Hạo Ngôn nắm tay nàng, kiên định nói: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, ta muốn nàng sống thật tốt, cũng mong nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không ta sẽ rất lo lắng."

Với sự thân mật của y, Nhan Miểu cảm thấy có chút kháng cự. Dù nàng biết y có hôn ước với mình, nhưng theo bản năng vẫn rút tay ra.

Nhan Miểu biết Thôi Hạo Ngôn sẽ không vui nên nàng lợi dụng động tác thỉnh an của Xuân Quất và Niệm Hạ, nhanh chóng quay người kéo xa khoảng cách với y.

Lẽ ra, một nữ tử khi gặp vị hôn phu phải có chút ngượng ngùng nhưng Nhan Miểu lại không có thứ cảm giác ấy. Nàng chỉ cảm nhận được sự tốt bụng không che giấu của Thôi Hạo Ngôn, nhưng kỳ lạ là bản năng nàng lại muốn kháng cự.

Niệm Hạ có rất nhiều lời muốn nói với tiểu thư, nhưng Thôi Hạo Ngôn bảo vệ nàng quá chặt chẽ, y gần như không rời nàng nửa bước. Nếu không phải trời đã tối, chắc chắn Thôi Hạo Ngôn sẽ không chịu rời đi.

Tối hôm đó, khi Nhan Miểu tháo trang sức và cài tóc, thay đồ ngủ rồi chuẩn bị nghỉ ngơi thì Niệm Hạ bưng trà vào. Nàng ấy thấy vô cùng khó hiểu, tiểu thư trước đây không phải nói muốn hủy hôn sao, vì lý do gì mà vừa ra ngoài có mấy ngày mà lại thay đổi quyết định?

"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Tam tiểu thư cũng muốn gả cho công tử Thôi gia, đã gây ầm ĩ ở trong viện mấy ngày rồi."

Thôi Hạo Ngôn đã từng kể cho Nhan Miểu về các tiểu thư Nhan gia, Tam tiểu thư không quen với nàng, y còn nói nàng không nên tiếp xúc với nàng ta. Tuy y đã nói vậy nhưng giờ đây Nhan Miểu rất muốn biết thêm về chuyện này, nhất là về mối quan hệ của mình với Nhan gia.

Nàng vẫy tay bảo Niệm Hạ lại gần, tò mò hỏi: "Nàng ta sao rồi? Thôi gia là gia tộc quyền quý, công tử nhà họ chắc hẳn không tệ."

Niệm Hạ cũng muốn nói về chuyện này, nàng ấy cúi người thì thầm: "Nô tỳ nghe nói Tam tiểu thư để ý đến vị hôn phu của tiểu thư, không chịu gả cho ai khác. Ngày trước khi tiểu thư trở về, nàng ta còn quyết liệt không chịu gả, tự mình đâm đầu vào cột, chảy rất nhiều máu ở trán."

Niệm Hạ chỉ là một nha hoàn, khi nghĩ đến cảnh tượng đầy máu này chỉ có thể liên tục lắc đầu, trong lòng sợ hãi.

Nhìn tiểu thư ngồi trước mặt, không biết nàng đang suy nghĩ gì. Hôn lễ sắp đến, tiểu thư lại có vẻ bình thản hơn trước nhiều.

Có vẻ như sau khi trở về từ Vân Đô, Nhan Miểu cũng trở nên xa lạ hơn. Niệm Hạ càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, lập tức quỳ xuống. Dù Mộ Dung Hành có uy h**p thế nào thì tiểu thư vẫn là chủ nhân duy nhất của nàng ấy. Niệm Hạ không thể phản bội, dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn quyết định nói ra: "Tiểu thư, nô tỳ có tội."

Hành động này làm Nhan Miểu giật mình, nàng vội vã xuống giường đỡ Niệm Hạ.

Nhưng Niệm Hạ vẫn kiên quyết quỳ, không chịu đứng dậy, nàng ấy tự trách nói: "Lúc ở ngõ Nhuận Vân, nha hoàn từng bị An Hòa Vương gọi đi."

An Hòa Vương, chính là người mà Thôi Hạo Ngôn nói đã hại Huynh trưởng của nàng.

"Hắn gọi ngươi làm gì? Ngươi có bị ức h**p không?" Một chuyện lớn như vậy mà giờ Niệm Hạ mới chịu nói khiến Nhan Miểu vô cùng lo lắng, nàng kiểm tra từ đầu đến chân nàng ấy, thấy không có vết thương thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Niệm Hạ thấy tiểu thư lo lắng cho mình như vậy, trong lòng càng thêm áy náy, giọng nói nghẹn ngào: "Tiểu thư, An Hòa Vương dặn nô tỳ chăm sóc tiểu thư thật tốt, nhưng nô tỳ biết, hắn muốn nô tỳ theo dõi từng hành động của tiểu thư để báo lại cho hắn."

Nhan Miểu vừa lo lắng lại vừa hoang mang, nàng và An Hòa Vương không có quan hệ gì, tại sao hắn lại muốn Niệm Hạ theo dõi nàng? Đúng rồi, hôm nay Thôi Hạo Ngôn đã nhiều lần nhắc nhở nàng phải cẩn thận, đừng để xảy ra bất trắc, hóa ra An Hòa Vương đã nhúng tay vào chuyện của nàng, có lẽ hắn muốn bắt đầu từ đó để hủy hoại cả Nhan gia.

Sau này nếu có cơ hội gặp hắn, nhất định phải đáp trả lại "đại lễ" mà hắn đã gửi đến.

Niệm Hạ khóc nức nở, dù Nhan Miểu mất trí nhớ nhưng hai người ở chung cả chục năm, tình cảm ẩn sâu trong lòng vẫn không thể thay đổi.

Nàng đỡ Niệm Hạ đứng dậy, an ủi nàng ấy, bảo nàng ấy về nghỉ ngơi cho tốt.

Ngay khi Niệm Hạ vừa đi, Nhan Miểu cảm thấy đầu như bị một chiếc đinh nhọn đâm vào, đau đến mức không chịu nổi.

Thuốc hôm nay vẫn chưa uống, vị thuốc rất đắng nhưng có thể giảm đau đầu, vì vậy Nhan Miểu lập tức gọi người hầu mang thuốc vào.

Sau khi Nhan Miểu uống thuốc xong, cảm giác đầu óc đỡ đau rất nhiều. Người hầu phụ trách sắc thuốc đến báo rằng có một số thảo dược đã hết, Nhan Miểu bảo bà ta ghi lại đơn thuốc rồi đưa tiền để ngày mai mua thêm

Trong phòng đã đốt hương an thần, may nhờ có thuốc mà Nhan Miểu mới có thể ngủ ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, nàng cảm thấy bên ngoài có chút ồn ào.

Xuân Quất giúp nàng thay đồ và chải tóc, vừa làm vừa cười, liến thoắng kể những chuyện xảy ra ngoài kia: "Thôi công tử thật sự rất quan tâm đến tiểu thư, đặc biệt mời nhiều hộ vệ dũng mãnh tới để bảo vệ an toàn cho người."

Nhan gia có không ít người thân, kể cả nhánh chính và nhánh phụ, việc có hộ vệ riêng cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, Nhan Miểu cảm thấy có chút không thoải mái, vì Thôi Hạo Ngôn đã thay toàn bộ hộ vệ của nàng, điều này làm nàng cảm thấy như đang bị giám sát.

Có phải y lo lắng quá mức rồi không?

Người hầu đã mua thảo dược vào sáng sớm, khi thuốc được mang lên, Thôi Hạo Ngôn cũng vừa đến.

Dù nói nam nữ trước khi kết hôn không thể gặp nhau nhưng đó chỉ là lễ nghi cũ, Thôi Hạo Ngôn lại không quan tâm đến những quy định này. Y chỉ biết mỗi ngày đều muốn gặp nàng, nếu không sẽ không yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment