Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 70

Thôi Hạo Ngôn vẫn như mọi khi, lịch sự và tuân thủ lễ nghi, sau khi hạ nhân thông báo mới bước vào gặp Nhan Miểu.

"Miểu Miểu, tối qua giấc ngủ của nàng thế nào?" Y lặng lẽ liếc qua bình thuốc trên bàn.

"Cũng tạm, chỉ là hơi đau đầu, nhưng đã tốt hơn trước đây nhiều." Nhan Miểu khuấy muỗng trong bát thuốc, khuôn mặt nàng bình thản, thuốc này rất đắng nên hơi khó uống, nhưng nếu không uống thì cơn đau đầu sẽ không thuyên giảm.

Thôi Hạo Ngôn nhìn nàng, cảm thấy trong lòng không yên nên gọi người mang đến một hộp đồ ăn tinh xảo. Khi mở ra mới thấy bên trong là những trái cây sấy chua ngọt. Uống thuốc xong ăn một miếng, có thể giảm đi phần nào vị đắng.

Những quả sấy có màu đỏ tím nhìn thật đẹp, Nhan Miểu chọn một miếng cầm lên tay, nàng ngửi thấy mùi đào ngọt ngào, tâm trạng lập tức thoải mái hơn rất nhiều, vui vẻ nói: "Ngươi từ đâu tìm ra những món này vậy, lại còn nhiều tới mức này?"

Thôi Hạo Ngôn bảo nàng thử xem thích cái nào: "Tất cả đều là do các nữ đầu bếp trong phủ làm, họ rất tinh tế, tay nghề cũng tốt." Y dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi chút đường dính trên khóe miệng nàng: "Nếu nàng thích, sau hôn lễ, ta sẽ bảo họ làm cho nàng mỗi ngày."

Nhắc đến chuyện cưới hỏi, Nhan Miểu lại cảm thấy ngượng ngùng, làm sao có thể nói chuyện cưới xin vào sáng sớm như vậy, y thật sự không biết xấu hổ là gì.

"Tú nương ở Thiên Bảo Các đã làm xong lễ phục cho nàng rồi, chiều nay sẽ gửi đến, nếu nàng không vừa ý, cứ bảo họ sửa lại."

"Ừm… được." Y thật sự rất chu đáo, ngay cả lễ phục cưới của nàng cũng đã sắp xếp tỉ mỉ như vậy.

"Có một chuyện nữa…" Thôi Hạo Ngôn nói: "Tối qua khi rời đi, ta luôn lo lắng cho sự an toàn của nàng, vì vậy hôm nay ta đã phái người đến bảo vệ nàng, nàng sẽ không giận nếu ta can thiệp vào chuyện của nàng chứ?"

Niệm Hạ mang trà vào, nghe vậy trong lòng cảm thấy không ổn. Những người bảo vệ bên ngoài tuy là hạ nhân nhưng thực tế đều do Thôi Hạo Ngôn sai khiến. Vừa rồi có một tiểu nha hoàn muốn vào phòng đã bị giữ lại chất vấn một lúc lâu. Đây không giống bảo vệ, mà càng giống như đang giám sát hơn.

Tiểu thư hẳn phải từ chối chuyện này mới phải.

Nhưng Nhan Miểu không nghĩ nhiều, nàng biết Thôi Hạo Ngôn rất quan tâm đến mọi chuyện liên quan đến nàng, hơn nữa hai người sắp kết hôn, chắc chắn những quyết định của y đều có lý do.

Dù sao cổ nhân cũng có câu: Cẩn tắc vô ưu.

"Ngươi muốn an bài hộ vệ cũng không phải không được, chỉ là những kẻ bị thay ra, cũng phải an bài cho họ một nơi an ổn."

Thôi Hạo Ngôn gật đầu, mỉm cười nói: "Miểu Miểu thiện tâm, suy tính chu toàn, ta tự nhiên sẽ an bài tốt cho họ."

Ý của y chỉ là đảm bảo rằng Nhan Miểu ở trong tầm kiểm soát của y, nào ngờ sáng nay y lại phát hiện ra một điều khác.

Những người có thể làm hộ vệ trong Nhan gia đều đã qua nhiều lớp chọn lựa, thế nhưng lại xuất hiện một người có tên tuổi có thể trùng khớp với sổ danh sách. Xuất thân của người đó hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là khẩu âm không giống người địa phương Bình Khê, ngược lại càng giống như khẩu âm ở kinh thành.

Mộ Dung Hành quả thật không cam lòng, hắn vẫn muốn cài người vào gần Miểu Miểu. Nhưng không sao, y có thể tặng hắn một món quà lớn hơn, ngày hôm đó đã hứa sẽ để hắn uống chén rượu mừng, nhất định phải để hắn nếm thử.

Đêm đó giữa trời sao mênh mông, trong ngục tối có một người mặc áo đen được thả ra. Người này chính là hộ vệ do Mộ Dung Hành phái đến bảo vệ Nhan Miểu. Vừa ra ngoài, hắn đã bị vài thanh kiếm lóe sáng áp vào cổ, buộc phải quỳ xuống đất.

Cách đó không xa, Thôi Hạo Ngôn khoác chiếc áo choàng màu trắng bạc, khí chất ôn nhã, thanh tao như quân tử, không hề có tính công kích.

Y vung tay trái, có người mang đến một bình rượu mừng và một phong thư mật.

Thôi Hạo Ngôn bước thêm vài bước, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng trong đó lại ẩn chứa sự vui sướng rõ ràng: "Đây là lễ gặp mặt cho chủ nhân ngươi, ta và Miểu Miểu sắp kết hôn, rượu mừng này không thể tận tay đưa cho hắn. Giờ ngươi có thể đi rồi, nhớ mang đồ đến đúng chỗ."

Dù là hộ vệ được huấn luyện không có tình cảm nhưng khi nghe những lời khiêu khích này, người mặc áo đen cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Nhưng hắn không thể không đi, hắn phải nhanh chóng quay về báo cáo với chủ nhân.

Tai nạn mất trí nhớ xảy ra quá đột ngột, từ khi nhận lại thân phận đến lúc kết hôn chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, Nhan Miểu luôn cảm thấy mình như bị người khác đẩy đi. Tới ngày diễn ra hôn lễ, đầu óc nàng vẫn mơ màng, mọi thứ xảy ra xung quanh đều khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng.

Cả sân đều treo đầy những dải lụa đỏ với chữ hỷ nổi bật, ngay cả trên cây quế cũng được buộc những dải lụa đỏ, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui tươi.

Khoác lên mình bộ áo vàng rực rỡ, Nhan Miểu luôn cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, nó tắc nghẹn trong lồng ngực khiến nàng không thể diễn tả cụ thể được, cứ như cảnh tượng này đã từng xảy ra trước đây.

Thật là kỳ lạ.

Thuốc hôm nay đã uống, nhưng đầu nàng vẫn còn chút đau. Nhan Miểu chỉ nghĩ là do chiếc mũ phượng trên đầu quá nặng khiến nàng khó chịu.

Bên ngoài, quan lễ đang ca hát những điềm lành, bà mối nói những lời chúc tốt đẹp, các nha hoàn nhanh nhẹn giúp nàng trang điểm, trong giây lát, ở ngoài sân đều là những tiếng động vui tươi huyên náo. Nhan Miểu bị bao quanh bởi một đám người, vì trong lòng Nhan phu nhân không nỡ nên vẫn luôn nắm tay nàng, cứ nấn ná ở bên cạnh nàng mãi.

Nhan Miểu cảm nhận được mẫu thân thật sự yêu thương nàng, cho đến lúc chuẩn bị ra ngoài, bà vẫn nắm chặt tay nàng, dặn nàng phải tự chăm sóc bản thân.

Ở phía bên kia, Mộ Dung Hành vừa nhận được tin. Khi nghe báo cáo từ thuộc hạ, hắn lập tức đập vỡ bình rượu mừng chói mắt, thậm chí cả phong thư đã xem qua cũng bị xé thành từng mảnh.

Làm sao có thể như vậy, Nhan Miểu sao dám, nàng sao dám?!

Huynh trưởng nàng chỉ mới không còn lo lắng về tính mạng, nhưng người vẫn còn trong tay hắn, Nhan Miểu lại dám lấy chồng.

Hắn tuyệt đối không thể cho phép điều đó xảy ra!

Bình Luận (0)
Comment