Hắc mã tung bờm phi qua đồng cỏ héo, vượt qua sông dài, đạp lên một đường thẳng, gió lạnh vù vù thổi qua nhưng nam nhân dũng mãnh trên lưng ngựa như thể không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy tốc độ hiện tại quá chậm.
Từ Vân Đô đến Bình Khê vốn dĩ phải mất ba ngày, nhưng Mộ Dung Hành đã khiến ba con ngựa phải bỏ mạng, đến khi đêm xuống mới vào được biên giới Bình Khê.
Vừa mới vào thành, Mộ Dung Hành lập tức cảm thấy một màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Lộ liễu, thách thức và khoe khoang.
Trong thành Bình Khê, các con đường lớn nhỏ đều treo đầy lụa đỏ, đèn màu treo cao, dù đêm đã buông xuống nhưng vẫn cháy đỏ rực, giống như máu chảy trong huyết quản.
Lẽ ra hôm nay Mộ Dung Hành không nên hành động nóng vội như vậy, Hoàng thượng đã ra lệnh cho hắn nhanh chóng trở về kinh, bảo hắn ngày mai lập tức lên đường, thượng thư truyền lệnh đã đến Vân Đô, rõ ràng là muốn đích thân mời hắn về kinh.
Hiện giờ tình thế rất nhạy cảm, chỉ cần sơ suất một chút là có thể gặp phải họa sát thân, hắn thực sự không nên nóng nảy như vậy.
Nhưng Mộ Dung Hành không thể quan tâm đến nhiều thứ như thế, dù có chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ thì Nhan Miểu cũng đã hứa sẽ đi cùng hắn, sao nàng lại dám lừa dối hắn.
Khi biết mình bị lừa dối, cảm giác mạnh mẽ nhất trong lòng Mộ Dung Hành lại không phải là sự giận dữ mà là đau đớn thấu tim, cũng chính vào khoảnh khắc ấy hắn mới hiểu lý do vì sao nỗi đau xé lòng ấy dù không có một chút dấu hiệu hay âm thanh nào nhưng lại có thể xâm nhập tận xương tủy, khiến người ta đau muốn chết đi.
Là nàng không giữ lời trước, đừng trách hắn cướp nàng về.
Nhan gia và Thôi gia đều là những gia tộc lớn có tiếng ở Bình Khê, ngày cưới của Đại tiểu thư và Nhị công tử đương nhiên sẽ có khách khứa đầy sân. Nhan Huyền Cảnh đã có thể về nhà, dù vẫn có quan phủ luôn theo dõi nhưng tinh thần đã khá hơn trước nhiều.
Hôm nay là ngày vui, Thôi Hạo Ngôn đã uống không ít rượu, trong lúc khách chủ vui vẻ, y liếc thấy Thôi Trạch Ngôn ngồi trong góc uống rượu một mình. Nhìn bóng dáng người huynh trưởng có vẻ mệt mỏi, trong lòng y cảm thấy rất vui sướng.
Đó là một niềm vui khó nói nên lời, không chỉ vì y đã cưới được nữ tử mình yêu, mà còn vì kh*** c*m khi đột nhiên chống lại sự kìm nén thành công.
Thôi Trạch Ngôn ngẩn ngơ nhìn ly rượu trong tay, bên cạnh đột nhiên có bóng đen phủ xuống, hắn ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
"Huynh trưởng hôm nay không vui sao? Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của đệ mà." Thôi Hạo Ngôn nhìn hắn ta đầy ẩn ý.
Thôi Trạch Ngôn không muốn tranh luận với y, ngày xưa quả thực là hắn ta đã tự đánh mất cơ hội, khóe miệng hiện lên nét cay đắng: "Ngươi nhìn lầm rồi." Hắn ta đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ: "Đây là quà cưới của nàng, chúc mừng cho hôn nhân của các ngươi."
Thôi Hạo Ngôn không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, y vốn đã rất tuấn tú, hôm nay mặc đồ cưới lại càng xuất sắc. Thôi Trạch Ngôn chỉ thấy y cười nhếch môi, nhẹ nhàng nhận lấy quà rồi nói: "So với những thứ này, ta còn muốn huynh trưởng chúc chúng ta trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử hơn."
"Ngươi!" Thôi Trạch Ngôn hôm nay vốn không muốn tham gia, nhưng hắn ta là trưởng tử của Thôi gia, không thể không lộ diện. Hắn ta trơ mắt nhìn họ thành thân, cảnh tượng ấy chẳng khác gì một sự tra tấn đẫm máu.
Nhưng Thôi Trạch Ngôn hiểu rất rõ tính tình của người đệ đệ này.
Nhan Miểu gả cho y thực sự sẽ hạnh phúc sao?
Nhưng cuộc hôn nhân này dù thế nào cũng phải thành, hắn ta chỉ có thể tự dối mình rằng đó chỉ là hôn nhân liên hôn giữa các gia tộc, giữa họ không có tình cảm, nhưng dù vậy, Thôi Trạch Ngôn vẫn không thể dễ dàng chấp nhận.
Có thể ngồi đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn ta rồi.
"Sao thế? Huynh trưởng không vui sao?" Thôi Hạo Ngôn đột nhiên lớn tiếng, hướng bốn phía mà nói: "Chỉ là một lời chúc phúc thôi, sao huynh trưởng ngay cả một câu cũng không chịu nói trong ngày vui này?"
Lời này vừa thốt ra, quả nhiên nhiều người xúm lại không ngừng khuyên Thôi Trạch Ngôn nói vài lời chúc mừng. Đầu hắn ta đã nổi lên gân xanh, gần như kiềm chế đến cực điểm. Ngay khi Thôi Trạch Ngôn sắp vung tay bỏ đi thì một nha hoàn lạ mặt chạy đến.
Sau khi hành lễ, nha hoàn nói: "Nhị công tử, Nhị phu nhân đã sai người chuẩn bị canh giải rượu, phu nhân nói người đừng uống nhiều rượu quá."
Bên ngoài khách khứa lập tức cười đùa trêu chọc, lớn tiếng nói Thôi Hạo Ngôn có phúc, Nhị phu nhân mới về nhà đã chăm sóc y như vậy, không phải vợ chồng tình thâm thì là gì.
Lời nói nhẹ như lông ngỗng nhưng lại như một tảng đá vô hình, đột nhiên đè lên trái tim Thôi Trạch Ngôn.
Cuộc đấu tranh vô hình này đã hoàn toàn thất bại vào khoảnh khắc ấy.
Nhan Miểu giờ đã là phu nhân của đệ đệ hắn ta rồi.
Thôi Trạch Ngôn kìm nén nỗi chua xót và bất lực trong lòng, đôi môi lạnh lẽo cứng đờ thốt ra câu nói ấy: "Chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Khách khứa xúm lại khen ngợi, vỗ vai Thôi Trạch Ngôn. Thôi Hạo Ngôn cảm thấy trong lòng khoan khoái, khi quay người vẫn không quên đâm thêm một nhát dao: "Cảm ơn huynh trưởng, ta nhất định sẽ nhớ lời huynh trưởng."
Tối nay, chắc chắn y chính là người chiến thắng lớn nhất.
Mũ phượng quá nặng khiến Nhan Miểu không thể ngẩng đầu lên, bà mối đến thỉnh an và gửi canh giải rượu đã đi, Nhan Miểu cuối cùng cũng có thể thở một hơi trong lúc này.
Có lẽ Thôi Hạo Ngôn thích yên tĩnh, nàng vào phòng cưới đã lâu mà vẫn chưa nghe thấy người ngoài đến.
Vân Nô hôm nay mặc áo đỏ thẫm, trang điểm rất đáng yêu. Hắn còn trẻ, là người theo bên cạnh Thôi Hạo Ngôn nên dễ dàng vào phòng chào hỏi Nhan Miểu.
"Tiểu nhân Vân Nô, xin thỉnh an Nhị phu nhân."
Nhìn dáng vẻ linh hoạt của hắn, Niệm Hạ biết hắn đến để xin thưởng.
Nhan Miểu lén lút vén một góc khăn che mặt, nhìn Vân Nô một cái, đúng là một đứa trẻ dễ thương, Niệm Hạ thấy vậy, vội vàng kéo tay tiểu thư, chỉnh lại khăn che mặt: "Nhị công tử chưa đến, tiểu thư cứ đợi thêm một chút."
Nhan Miểu hỏi: "Ngươi tên là Vân Nô, đúng là rất đáng yêu."
Vân Nô tưởng rằng Nhan Miểu quên hắn, lập tức thẳng thắn nói: "Nhị phu nhân quên rồi, lần trước người đến Thôi phủ là tiểu nhân dẫn đường cho người."
Việc này... Nhan Miểu không ngờ mình đã từng đến Thôi phủ. Thôi Hạo Ngôn không hề nói với nàng, Niệm Hạ cũng thấy kỳ lạ, từ khi trở về Vân Đô, tiểu thư có vẻ đã quên rất nhiều chuyện.