Nhan Miểu biết mẫu thân của Thôi Hạo Ngôn cũng sống ở trong phủ, Vân Nô từ nhỏ đã ở bên cạnh y, hẳn cũng biết tính tình của phu nhân Thôi gia.
Vì thế, nhân tiện mở lời biện hộ cho bản thân, Nhan Miểu dịu dàng nói: "Lần trước rời đi vội vàng, nay đã qua nhiều ngày, suýt nữa ta đã quên ngươi rồi."
Vân Nô chỉ là một nô tài, tự nhiên không dám để chủ tử luôn nhớ đến mình, hoảng hốt nói: "Nhị phu nhân nói đùa, được hầu hạ phu nhân đã là phúc phận của Vân Nô rồi."
Nhan Miểu vẫy tay, Niệm Hạ hiểu ý nàng, lập tức thưởng cho Vân Nô một bao đầy tiền lẻ. Vân Nô thấy tiền thưởng, ánh mắt sáng lên, miệng không ngừng nói lời chúc phúc.
Nhị phu nhân quả thật rất hào phóng!
Nhan Miểu nghe những lời khen ngợi có phần nịnh nọt của Vân Nô, khuôn mặt bị che khuất dưới khăn cũng không giấu được nụ cười, tiện thể hỏi: "Ta chưa từng bái kiến Thôi phu nhân, ngươi có biết bà ấy thích gì không, ta muốn biết để tránh làm trò cười trong ngày mai."
Nghe lời này, không chỉ Vân Nô mà ngay cả Niệm Hạ cũng không hiểu. Nếu không phải nàng ấy là người hầu thân cận, có lẽ còn tưởng tiểu thư bị người khác giả mạo.
"Phu nhân trước kia không phải đã gặp rồi sao? Là nô tài tự tay đưa người đi mà." Vân Nô lựa lời cẩn thận, sau khi nghe hắn nói câu này, Nhan Miểu biết mình lại lỡ lời.
Mấy ngày trước khi xuất giá, nàng vẫn ở tại gia trang của Nhan gia. Dù phần lớn thời gian đều gặp Nhan Huyền Từ và Thôi Hạo Ngôn, nhưng nàng có thể cảm nhận được gia phong nghiêm ngặt của Nhan gia, nơi đây chắc chắn không phải là gia tộc để một nữ tử chưa xuất giá tự do đi lại.
Theo phong tục dân gian, trước khi gả đi, nàng thực sự không nên đến phủ Thôi gia, nhưng nàng không chỉ đến mà còn gặp mặt chủ mẫu Thôi gia.
Trán nàng hơi đau, mỗi khi muốn nghĩ đến những ký ức đã mất, đầu óc như có thứ gì đó ngăn cản nàng nhớ lại.
Trong bóng tối, nàng chợt ngửi thấy mùi ẩm ướt, từng giọt mưa rơi nhẹ trên mặt nàng, cảm giác lạnh buốt như thể đã nàng đã từng trải qua trong quá khứ, tiềm thức mách bảo nàng rằng những mảnh ký ức vụn vỡ kia rất quan trọng, nhưng nàng lại không thể nhớ được gì.
Sau khi Vân Nô lui ra, Nhan Miểu không kìm được, một tiếng thở đau đớn bật ra. Vì cố gắng nén cơn đau nên nàng không thể thở nổi, cảm giác trái tim như bị một lực mạnh mẽ siết chặt.
"Nhanh... sắc thuốc." Hai chữ "sắc thuốc" vừa thốt ra, Nhan Miểu đã ngất đi.
Niệm Hạ vừa hoang mang vừa đau lòng, nhưng Xuân Quất đã đi sắp xếp đồ cưới cho tiểu thư, hiện giờ không có ai ở đây, chỉ còn lại một mình nàng ấy, mà sắc thuốc thì phải canh chừng từ đầu đến cuối mới yên tâm.
May mắn đây là viện của Thôi Nhị công tử, ngoài kia có người canh giữ, Niệm Hạ chỉ có thể tự nhủ với mình rằng họ sẽ sớm quay lại.
Trước khi đi, Niệm Hạ dặn dò một nha hoàn ngoài sân canh chừng cửa, đừng để người không liên quan vào.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, nha hoàn đã bị quản sự gọi đi giúp việc ở tiền viện.
Mặc dù trong viện có thị vệ nhưng đây là phòng tân hôn, những người đó không dám đến gần, hơn nữa hôm nay trong phủ có hỉ sự, các thị vệ cũng hơi mất cảnh giác, chỉ nghĩ đến việc thay phiên nhau sớm để đi uống chén rượu mừng.
Một vòng trăng sáng cao trên không, ánh trăng chiếu xuống những cây cổ thụ rậm rạp, tạo thành những bóng mờ nhấp nhô.
Một bóng dáng cao lớn, khỏe mạnh bước ra từ dưới cây. Người này mặc trang phục thị vệ Thôi gia, lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, không phát ra chút tiếng động nào. Sau gốc cây già là một người bất tỉnh và mất đi áo ngoài.
Nhan Miểu rơi vào một giấc mơ kỳ quái, trong mơ có một nam nhân nắm chặt cổ nàng, gằn giọng hỏi: "Vì sao phải gả cho hắn? Vì sao lại phản bội?"
Nàng không thể trả lời, chỉ có thể cố gắng chống cự, những giọt mưa lạnh lẽo rơi trên vai nàng khiến nàng không thể ngừng run rẩy. Nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến, ngay cả suy nghĩ cũng không theo kịp.
Giọng nói của nam nhân trong mơ vẫn tiếp tục, phẫn nộ, bi thương, phức tạp hòa lẫn, vang lên bên tai nàng, lặp đi lặp lại: "Vì sao?"
Có lẽ vì quá hoảng sợ, Nhan Miểu đột ngột tỉnh dậy. Nàng ngồi bật dậy, khăn che mặt trước mắt nàng cũng hơi rung rinh, không biết là ảo giác hay hiện thực nhưng ngọn nến trong phòng cũng bị gió thổi mà dao động dù cửa sổ trong phòng đều đã đóng lại. Là Niệm Hạ sợ nàng bị lạnh, trước khi rời đi đã đóng từng cánh cửa.
Làm sao lại có gió?
Trong phòng xuất hiện một sự im lặng kỳ lạ, một hơi thở không thuộc về Nhan Miểu đột ngột vang lên.
Lưng nàng lập tức cứng lại, cảm giác như có luồng gió lạnh lướt qua cổ, khiến lông tơ toàn thân dựng đứng.
Có phải là ma không?
Nàng rất sợ những điều kỳ lạ về ma quái, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ nàng đã gây ra điều gì ác nghiệp mà chưa phải trả giá?
Khi nàng đang định mở miệng kêu cứu, một vật lạnh lẽo đột ngột lướt qua dưới khăn che, xuất hiện rõ ràng trước mắt nàng.
Nó kề sát bên nàng, mang theo khí lạnh buốt.
Nhan Miểu ngay lập tức không dám thở mạnh, người kia có kiếm, rõ ràng là muốn giết nàng.
"Ngươi... là ai?"
Mộ Dung Hành giả dạng cười khẩy một tiếng, còn dám hỏi hắn là ai, ai mà đến tìm nàng vào hôm nay, ngoài hắn ra còn có thể là ai?
Kẻ lừa gạt.
"Nhan tiểu thư." Hắn cố tình ngừng lại một chút, khinh miệt nói: "À, không đúng, giờ phải gọi là Thôi Nhị phu nhân rồi."
Vẻ mặt nam nhân ngạo mạn, dù đang cầm kiếm vén khăn che mặt của Nhan Miểu nhưng vẫn ung dung, chỉ có sự tức giận sắp bùng phát ẩn sâu trong ánh mắt.