Thế nhưng lúc này Nhan Miểu rõ ràng không tin tưởng hắn, thậm chí nàng còn chống cự lại: "Ngươi buông ta ra, đừng chạm vào ta!"
Mộ Dung Hành giận dữ: "Chính nàng là kẻ bội tín trước, đừng trách ta."
Hắn ra tay đánh vào gáy nàng, Nhan Miểu lập tức không còn sức chống đỡ, thân thể mềm yếu ngã xuống.
Mộ Dung Hành chăm chú ngắm dung nhan tuyệt đẹp của nàng, nhưng ánh mắt hắn lại bị bộ hỉ phục đỏ thẫm mà nàng đang mặc làm nhức mắt.
Hắn tuyệt đối không cho phép Nhan Miểu gả cho kẻ khác, nàng chỉ có thể là thê tử của hắn.
Bộ trang phục này quá chói mắt, Mộ Dung Hành tìm một bộ đồ không nổi bật để thay cho nàng. Nhan Miểu ngất đi, tuy không biết gì nhưng vẻ mặt khổ sở giữa trán vẫn không thể lừa dối.
Mộ Dung Hành bế ngang nàng, khéo léo di chuyển trong bóng đêm. Hắn vẫn không hiểu sao chỉ mới mấy ngày không gặp mà nàng thậm chí không nhận ra hắn là ai, lại còn trở thành dáng vẻ bệnh tật như thế này.
Hộ vệ quanh Thôi phủ đêm nay canh phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là xung quanh khuôn viên, hắn vào đây đã tốn rất nhiều công sức, giờ muốn rời đi chỉ có thể nhanh chóng hành động, tranh thủ trước khi bọn họ phát hiện Nhan Miểu đã biến mất.
Bên kia, Niệm Hạ bưng thuốc vừa nấu xong vào phòng, vừa nhìn thấy chiếc khăn trùm đỏ rơi lả tả trên đất, rồi lại nhìn khắp gian phòng không thấy bóng dáng của tiểu thư nhà mình, Niệm Hạ hoảng sợ đến mức làm đổ chén thuốc. Nước thuốc nóng hổi văng ra đổ lên tay nàng ấy, ngay lập tức vỡ tan trên mặt đất, phát ra một tiếng động trầm đục.
Hộ vệ ngoài sân nghe thấy tiếng động, lập tức chạy vào kiểm tra.
Niệm Hạ nhìn thấy các hộ vệ mới nhận ra đây là Thôi phủ, Nhị công tử luôn coi trọng tiểu thư nhà mình, nếu tin tức tiểu thư mất tích đến tai y, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Không thấy tiểu thư đâu, mau đi tìm!"
Đội trưởng đội hộ vệ cũng giật mình, lập tức dẫn người đi tìm.
Bọn họ chẳng ngờ lại để đối phương dễ dàng đưa Nhị phu nhân đi ngay dưới mắt bọn họ mà bọn họ không hề phát hiện ra, có thể thấy đối phương công phu cao đến nhường nào.
Tin tức được truyền đến tiền sảnh, lúc này Thôi Hạo Ngôn đã uống không ít rượu, bên má cũng ửng đỏ, y đã đợi ngày này quá lâu, tâm trạng rất tốt, ai đến mời rượu cũng đều sẽ nể mặt y vài phần.
Khi tin tức Nhan Miểu mất tích đến tai y, chén rượu trong tay y lập tức bị nghiền nát, nét vui vẻ trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.
Y thấp giọng chất vấn: "Ta nuôi các ngươi có ích gì, ngay cả một người cũng không giữ nổi!"
Gương mặt y âm trầm đến mức có thể chảy ra mực, ngón tay lạnh như băng xiết chặt cổ hộ vệ, đột nhiên dùng sức.
Lực đạo mạnh đến kinh người, hộ vệ không dám giãy giụa, mắt mờ đi, do thiếu không khí mà mặt mũi đỏ lên. Lúc hắn tưởng mình sẽ chết, có người đến báo tin, nói đã phát hiện dấu vết của Nhị phu nhân.
Suýt nữa thì quên, những người này chết cũng không sao, nhưng nếu Nhan Miểu thật sự rời khỏi y, đó mới là điều y không thể tưởng tượng nổi.
Y thu tay lại, chẳng buồn nhìn hộ vệ ngã xuống đất, quay người lại tỏ ra dáng vẻ quân tử, chỉ thấy y cười với khách khứa đang tò mò nhìn về phía mình: "Các vị cứ tự nhiên vui chơi, có chút chuyện nhỏ ở hậu viện, ta xin lỗi không tiếp chuyện được."
Hôn sự của Thôi Hạo Ngôn và Nhan Miểu không chỉ là một cuộc hôn nhân giữa hai nhà Thôi Nhan mà còn là dấu hiệu Thôi Hạo Ngôn sắp trở thành tộc trưởng mới của Thôi thị.
Tộc trưởng hiện tại của Thôi thị đã già yếu, chỉ đợi Thôi Hạo Ngôn thành hôn xong sẽ tổ chức nghi lễ truyền lại chức tộc trưởng cho y.
Mọi người có mặt đều biết rõ thân phận và quyền lực mà Thôi Hạo Ngôn sắp có, chẳng ai dám nghi ngờ lời y nói, đặc biệt là trong không khí hơi kỳ quái này.
Y nói là chuyện nhỏ, vậy thì chắc chắn là chuyện nhỏ.
Mộ Dung Hành bế Nhan Miểu tránh né hộ vệ nhiều lần, may mà hắn hành động nhanh nhẹn, khéo léo tránh khỏi đám đông, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.
Còn lại một cánh cửa cuối cùng, Mộ Dung Hành có thể dẫn Nhan Miểu rời đi hoàn toàn.
Nhưng ngay khi bước một bước ra ngoài, hắn nghe thấy phía sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Toang rồi!
Bọn họ đã phát hiện ra.
Xui xẻo ở chỗ chiếc trâm cài tóc Nhan Miểu đeo hôm nay không biết từ lúc nào đã rơi mất. Đúng lúc bị người tuần tra nhặt được, Niệm Hạ ngay lập tức nhận ra khiến nhóm hộ vệ tìm ra được hướng đi, thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Nếu chỉ có Mộ Dung Hành một mình, hắn có bảy phần khả năng thoát khỏi, nhưng có Nhan Miểu, hắn không chỉ không thể mang nàng đi, mà còn rất có thể tự mình bị liên lụy.
Thôi Hạo Ngôn hành động quả thực rất nhanh.
Chỉ một thời gian ngắn, y đã dẫn theo người đuổi đến.
Quanh quẩn một lúc, một chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng lại dưới ánh trăng, Mộ Dung Hành suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng di chuyển đến gần, khi xác nhận an toàn mới đặt nàng vào trong xe.
Hắn phải dẫn bọn họ đi xa, như vậy Nhan Miểu mới không bị phát hiện.
Nhưng hắn không biết khi hắn vừa rời đi, tên xe ngựa đang lén lút lười biếng ở một bên đã kịp về đúng giờ, chiếc xe ngựa bình thản lăn bánh rời khỏi Thôi phủ, đi đến một cửa góc vắng vẻ để chờ đợi.
Mộ Dung Hành vẫn mặc trang phục của hộ vệ Thôi phủ, hắn tìm cơ hội hòa vào đám người, cố gắng không gây chú ý cho đến khi nhìn thấy Thôi Trạch Ngôn đứng gần đó.
Ban đầu hắn định cúi đầu tránh đi nhưng đã muộn, ánh mắt hai người đã chạm nhau, đúng lúc này Thôi Hạo Ngôn vội vã tìm đến, tâm trạng đã không tốt từ trước.
Lúc này nhìn thấy huynh trưởng chuẩn bị rời đi, hắn không muốn nói thêm một lời nào.
"Huynh trưởng nếu rời đi lúc này thì người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng người đệ đệ như ta cố tình xa lánh huynh, ngay cả Thôi phủ cũng không cho ở lại."
Thôi Trạch Ngôn trong mắt vẫn còn chút sững sờ, hắn ta bị lời y nói khiến đầu óc ngay lập tức tỉnh táo lại, chuyện xảy ra tối nay hắn ta đã có kết luận trong lòng.
Mộ Dung Hành quả nhiên có đủ gan dạ.