Hắn ta thu lại sự kinh ngạc trong mắt, đáp lại Thôi Hạo Ngôn: "Vốn dĩ mấy ngày trước ta đã nên rời đi, nhưng phụ thân khăng khăng bắt ta ở lại chờ ngươi hoàn thành hôn sự. Lúc này ta rời đi là đã được phụ thân cho phép."
Lời nói dửng dưng, không chút cảm, nói ra sự thật không mấy tốt đẹp đối với y.
Thôi Hạo Ngôn lúc này đương nhiên không muốn cùng hắn ta dây dưa gì thêm, việc quan trọng nhất hiện giờ là tìm thấy Nhan Miểu.
"Nếu huynh trưởng đã nhất quyết rời đi, vậy ta cũng không ngăn cản. Huynh trưởng xin cứ tự nhiên." Y đưa tay trái làm động tác mời.
Hai huynh đệ đi đến ngày hôm nay, xét một cách nào đó là bởi xuất thân vừa tương đồng lại vừa khác biệt. Thôi Trạch Ngôn sớm nhìn thấu nên mới liều lĩnh rời xa, mà Thôi Hạo Ngôn không nghi ngờ gì là người được gia tộc chọn trúng, muốn giữ chặt không buông. Điều này cũng đồng nghĩa rằng, y vĩnh viễn không thể tự do như Thôi Trạch Ngôn.
Không sao cả, đường đều là do tự mình chọn. Cho dù không phải bản thân chọn thì những người bên cạnh từ khi Thôi Hạo Ngôn chào đời đã thay y định đoạt sẵn.
Chỉ là trên con đường trưởng thành có quá nhiều việc có thể tự mình quyết định, dần dần nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Thôi Hạo Ngôn hiểu rõ điều đó, nhưng y không chịu thừa nhận. Bảo vệ gia tộc và liên hôn đều là quyết định của chính y. Y tin rằng bản thân sẽ không hối hận.
Vĩnh viễn cũng không.
Thôi Trạch Ngôn đứng thẳng dậy, nhìn thoáng qua các hộ vệ xung quanh, không ngờ có đến mấy trăm người. Trong lòng hắn ta thầm tính toán, hắn ta không rõ võ công của Mộ Dung Hành, nhưng đám người dưới trướng Thôi Hạo Ngôn chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu thật sự đánh nhau, hắn ta cũng khó lòng thoát thân.
Suy nghĩ một lát, hắn ta quay đầu nói về phía sau: "A Mộc, còn không mau theo kịp? Nếu chậm trễ, ta nhất định sẽ phạt ngươi."
Tiếng gọi vô cớ truyền đến tai Mộ Dung Hành, hắn theo bản năng nghĩ rằng người ta đang gọi mình.
Cái gì mà A Mộc, đường đường là quan viên triều đình lại bị gọi bằng cái tên tệ hại thế này?
Xung quanh thoáng chốc yên lặng, trong lòng hắn không vui nhưng vẫn khẽ cử động, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Thôi Trạch Ngôn, không khỏi thầm nghĩ: Thôi Trạch Ngôn vì sao lại giúp ta?
Chẳng lẽ hắn vẫn còn ôm lòng mơ tưởng với Nhan Miểu?
Thường nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Hiện tại để thoát thân, Mộ Dung Hành buộc phải giả làm tùy tùng của Thôi Trạch Ngôn, men theo phía bên mà lách qua đám đông. Khi xuyên qua đoàn người, hắn lặng lẽ đưa tay lên mặt, người ngoài nhìn vào cứ tưởng hắn đang lau mồ hôi lạnh.
Đến khi đứng sau lưng Thôi Trạch Ngôn, hắn vẫn cúi thấp đầu, không dám lộ diện.
Ánh mắt Thôi Hạo Ngôn thoáng trở nên nguy hiểm, y nhìn chằm chằm vào người hộ vệ cúi đầu, sau đó từ từ chuyển ánh nhìn sang huynh trưởng của mình.
Đứng lâu khiến Thôi Trạch Ngôn cũng có phần mất kiên nhẫn, hắn ta cố tình tỏ ra không vui: "Hạo Ngôn, chẳng lẽ ngươi có hứng thú với hộ vệ của ta? Người này là phụ thân ban cho ta, bắt ta nhất định phải mang theo bên mình. Nếu ngươi mở lời, ta nhất định sẽ đưa--"
"Huynh trưởng suy nghĩ nhiều rồi!" Thôi Hạo Ngôn rời mắt, lạnh nhạt nói. Một tên hộ vệ, lại là người phụ thân ban cho.
Rõ ràng là để giám sát Thôi Trạch Ngôn, chẳng trách lại xuất hiện ở đây. Chỉ e rằng hắn ta đã biết việc xảy ra ở hậu viện nên mới cố tình dẫn người tới gây khó dễ, thậm chí còn muốn nhân cơ hội đẩy người này sang chỗ y.
Luận về thủ đoạn, Thôi gia không ai không am tường, nhưng thủ đoạn của huynh trưởng lại quá vụng về. Người như vậy dù có đứng đầu trong triều một thời, cũng không thể đứng vững cả đời.
Dẫu vậy, Thôi Hạo Ngôn cũng không phải kẻ dễ bị qua mặt. Y ra hiệu cho người đứng đầu nhóm hộ vệ bên cạnh, người này lập tức hiểu ý, bước lên bẩm báo: "Gia chủ quả thực đã phái hộ vệ cho đại công tử, chỉ mới hai ngày trước."
Nghi ngờ giảm đi đôi chút, người hộ vệ này y không quen, nhưng đêm nay Nhan Miểu mất tích, mỗi người tại đây đều có khả năng là người đưa nàng đi, y thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
"Ngẩng đầu lên, để ta xem." Thôi Hạo Ngôn ra lệnh.
Mộ Dung Hành nghiêng người, đầu cúi thấp hơn, dùng thân hình của Thôi Trạch Ngôn che đi phần lớn ánh nhìn soi mói từ đối diện.
Trong mắt người ngoài, hành động này không khác gì biểu lộ trung thành với Thôi Trạch Ngôn, nhưng đối với Thôi Hạo Ngôn lại là sự khiêu khích.
Thôi Trạch Ngôn thầm cảm thấy bất ổn, vừa rồi khi hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Hành, dù đã cải trang nhưng dung mạo không thay đổi quá nhiều. Dẫu hiện tại có ánh đêm che giấu, nhưng với ánh mắt của Thôi Hạo Ngôn, chắc chắn y có thể nhận ra.
Quả nhiên có điều không ổn, Thôi Hạo Ngôn bị hành động của hắn chọc giận, y phất tay, hai hộ vệ lập tức tiến lên, một trái một phải giữ chặt Mộ Dung Hành.
Mặc dù không hài lòng nhưng dù sao đây cũng là trong Thôi phủ, chuyện đêm nay ít nhiều sẽ truyền ra ngoài. Thôi Trạch Ngôn không muốn cãi vã quá căng thẳng trước mặt mọi người, lập tức nói: "Ngươi làm vậy là có ý gì? Hắn là hộ vệ của ta, chỉ nghe lệnh ta. Đêm nay ngươi làm mất mặt ta như thế, chẳng lẽ không sợ ngày mai phụ thân trách phạt ngươi sao?"
Ánh mắt lạnh lẽo của y nhìn về phía Thôi Trạch Ngôn, chỉ nghe y thản nhiên đáp: "Ta muốn bắt ai, điều tra ai là quyền của ta. Ta đã dám làm thì không sợ phụ thân trách phạt."
Mộ Dung Hành bị ép ngẩng đầu lên, trong lòng hiếm khi xuất hiện cảm giác hoảng loạn. Nhưng hắn thấy Thôi Hạo Ngôn chỉ liếc mình một cái, nhíu mày rồi khinh thường phất tay.
Hắn không bị nhận ra, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
May mắn thay, thuốc dịch dung của Sở Dược đã có hiệu quả.
Thôi Trạch Ngôn trông thấy dung mạo của Mộ Dung Hành cũng không khỏi giật mình. Tên hộ vệ trẻ tuổi anh tuấn khi nãy chỉ trong vài hơi thở đã biến thành một người đen đúa, trông vừa quê mùa vừa thật thà.
Nếu không phải Thôi Trạch Ngôn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của hắn ngay từ đầu thì giờ phút này hắn ta cũng sẽ nghi ngờ mình có nhìn lầm hay không.