Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 76

Mộ Dung Hành theo sau Thôi Trạch Ngôn, lấy thân phận hộ vệ mà thoát qua vòng tra xét.

Hai người vừa ra khỏi cửa hông, sau khi chắc chắn không có ai bám theo, Mộ Dung Hành lập tức dừng bước.

"Nếu không muốn rơi vào tay y, ta khuyên ngươi tốt nhất nên mau rời khỏi đây."

Thôi Trạch Ngôn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, chỉ cảm thấy ánh trăng tối nay đẹp lạ thường, chỉ tiếc rằng chẳng mấy ai có thời gian mà thưởng thức.

Mộ Dung Hành vốn chẳng muốn rời đi, nhưng Nhan Miểu còn chưa ra khỏi đó. Nếu lúc này hắn rời đi, chẳng phải chuyến này trở thành công cốc hay sao? Làm sao hắn có thể cam lòng?

Gió nhẹ thổi qua, trong không khí thoảng qua một hơi lạnh đầy nguy hiểm.

Bóng người lướt qua, ánh sáng bạc lóe lên. Chỉ trong chớp mắt, Mộ Dung Hành vừa đóng vai hộ vệ đã cầm kiếm đứng sau lưng Thôi Trạch Ngôn, hiển nhiên đã biến hắn ta thành con tin của mình.

Nơi Mộ Dung Hành vừa đứng, vài thanh phi đao cắm phập xuống đất, nếu hắn không kịp phản ứng, e rằng giờ đây đã thành cái bia sống.

Đêm tối càng sâu, trên con phố chỉ còn vài nhà treo đèn lồng sáng mờ, những đám mây âm thầm kéo đến, che lấp vầng trăng sáng.

Trong màn đêm không yên ắng ấy, bóng tối càng thêm u ám.

Sát thủ ẩn nấp trong bóng tối không hề nhúc nhích, không khí lúc này lại càng thêm quái dị.

Lưỡi dao kề sát bên cổ, vậy mà Thôi Trạch Ngôn vẫn chẳng chút hoảng loạn. Mộ Dung Hành gia tăng cảnh giác, càng khẳng định rằng người trong bóng tối có liên quan đến hắn ta. Bằng không, cớ gì phi đao dồn dập chỉ nhắm vào mình hắn?

"Ta khuyên ngươi một câu, quản tốt người của mình đi." Mộ Dung Hành cất giọng lạnh lùng, vốn dĩ đã lường trước đêm nay đã không suôn sẻ. Nếu không vì Thôi Trạch Ngôn tự dưng xen vào, buộc hắn phải rời phủ, chưa biết chừng giờ đây hắn đã đưa được Nhan Miểu ra ngoài, cần gì phải dây dưa với mấy kẻ lạ lùng này.

Thôi Trạch Ngôn sắc mặt không đổi, trầm giọng gọi vào khoảng không: "A Mộc —"

Mộ Dung Hành bất mãn liếc hắn ta, giây tiếp theo, bóng cây lay động, tiếng sột soạt vang lên trên đầu. Một bóng đen từ trên cao hạ xuống.

Đây mới là A Mộc chân chính.

"Hắn là hộ vệ của ta, bảo vệ ta là bổn phận của hắn. Vương gia, bây giờ có thể hạ đao được chưa?"

Mộ Dung Hành khẽ hừ lạnh, hắn thu đao về vỏ, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chóng quay người rời đi. Bóng dáng hắn chẳng mấy chốc biến mất vào màn đêm.

Nhìn về hướng hắn vừa rời đi, Thôi Trạch Ngôn thầm nghĩ, không biết Nhan Miểu có bị hắn đưa đi không.

Lúc này, A Mộc cúi đầu thấp giọng bẩm báo: "Công tử, vừa rồi kẻ đó đã lén đặt Nhị phu nhân lên xe ngựa của ngài. Thuộc hạ lo hắn muốn hãm hại ngài, nên mới ra tay với hắn."

Cái gì?

Thôi Trạch Ngôn cứ ngỡ mình nghe nhầm. Nhưng trong Thôi phủ, người có thể được gọi là Nhị phu nhân giờ đây chỉ có tân nương Nhan Miểu.

Bất ngờ nghe thấy danh xưng này, hiển nhiên Thôi Trạch Ngôn vẫn chưa quen, phải mất một lúc mới phản ứng lại.

"Nàng hiện đang ở đâu?"

A Mộc hơi chần chừ rồi đáp: "Vẫn đang trên xe ngựa của ngài, nhưng thuộc hạ đã bảo phu xe đưa người đi xa một chút."

Việc này buộc Thôi Trạch Ngôn phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Từ trước đến nay hắn ta chưa từng che giấu tư tâm của mình. Giờ đây, cả Thôi Hạo Ngôn lẫn Mộ Dung Hành đều đang tìm kiếm Nhan Miểu. Vốn dĩ Thôi Trạch Ngôn không có tư cách tham gia vào trận chiến này, nhưng giờ người mà hắn ta luôn mong nhớ lại đột nhiên đến bên hắn ta.

"Dẫn ta đi gặp nàng."

---

Khi Mộ Dung Hành lần nữa leo lên tường Thôi phủ, bên trong đã có thêm không ít người đang tra xét.

Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng truyền lệnh: "Nhị công tử có lệnh, lập tức phong tỏa cổng thành Bình Khê, kiểm tra nghiêm ngặt!"

Chiếc xe ngựa kia dù không bắt mắt nhưng cũng không thể không bị nhận ra. Theo phong cách hành sự của Thôi Hạo Ngôn, y nhất định sẽ đào xới cả phủ lên mà tìm. Nhưng giờ đây lại hạ lệnh phong tỏa cổng thành.

Chỉ có một khả năng: Nhan Miểu đã rời khỏi Thôi phủ.

Không đúng, nếu Nhan Miểu thật sự không nhớ gì về hắn, khăng khăng nhận mình là thê tử của Thôi Hạo Ngôn thì sau khi tỉnh dậy nàng sẽ không rời khỏi Thôi phủ, thậm chí còn chủ động tìm đến Thôi Hạo Ngôn.

Hẳn là Nhan Miểu đã bị kẻ khác đưa đi.

Hôm nay khách đến Thôi phủ đông đúc, khó tránh khỏi có người dòm ngó thân phận của nàng.

Giờ khắc này, Mộ Dung Hành chỉ cảm thấy hối hận vô cùng. Hắn không nên để Nhan Miểu một mình trên chiếc xe ngựa ấy.

Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là Nhan Miểu vẫn chưa rời khỏi Bình Khê. Việc ở lại Thôi phủ giờ đây không còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn nhanh chóng rời khỏi con hẻm, tìm lấy ngựa của mình rồi phi nước đại. Trong màn đêm, hai luồng tín hiệu pháo sáng vô danh bắn thẳng lên bầu trời.

Sở Dược vừa từ trên lưng ngựa mệt mỏi bước xuống, ngẩng đầu đã trông thấy pháo hiệu. Ông không khỏi oán thầm, suốt dọc đường chẳng được lấy một phút thở, suýt nữa bị hành đến gãy cả xương cốt.

Hồi còn chinh chiến trên sa trường, lão vương gia cũng chẳng khiến ông liều mạng chạy điên cuồng như thế này!

A Thuận trông thấy tín hiệu, lập tức đứng bật dậy.

Sở Dược giả vờ không thấy, khoát tay lia lịa, thở không ra hơi nói: "A Thuận hộ vệ, ta là đại phu, đâu phải tuấn mã nghìn dặm, sao chịu nổi đoạn đường hành xác này." Ông xoay người bước vào khách đ**m: "Ngươi muốn đi thì tự đi, còn ta, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi ở đây."

Pháo hiệu kia vừa có ý báo bình an, vừa thúc giục bọn họ nhanh chóng đến Bình Khê.

May mà ở phía nam đã có Tu Tấn che chở, có thể giúp kéo dài thời gian một chút. Nếu không, A Thuận cũng chẳng thể nào đưa Sở Dược đến đây nhanh đến thế.

Không nói đến chuyện khác, điều A Thuận lo nhất chính là sức khỏe của chủ tử. Sở Dược là đại phu duy nhất, nếu ông không theo cùng thì hắn có đi cũng chẳng ích gì.

Hiện tại, trời vẫn còn vài canh giờ nữa mới sáng, hai người họ cũng cần được nghỉ ngơi chút ít.

Bình Luận (0)
Comment