Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 77

Thôi Hạo Ngôn hạ lệnh kiểm tra cửa thành, đêm nay e rằng không thể rời khỏi Bình Khê.

Thôi Trạch Ngôn lách qua một con phố dưới sự bảo vệ của A Mộc rồi lên xe ngựa tại một nơi vắng vẻ.

Đêm nay có biến cố bất ngờ, hắn ta vốn định rời khỏi Bình Khê ngay trong đêm để quay về kinh thành, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Nhan Miểu đã phá hỏng kế hoạch.

Nếu cứ theo kế hoạch cũ mà đi, dù có vượt qua được cửa thành thì rất nhanh sẽ bị người của Thôi Hạo Ngôn phát hiện.

Dẫu hắn ta là trưởng tử của Thôi gia nhưng quyền lực trong tay vẫn không thể sánh bằng Thôi Hạo Ngôn, người kế thừa vị trí tộc trưởng.

Nữ tử tựa vào cửa sổ xe, hơi thở đều đặn, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra.

Xa phu đánh xe, đưa xe ngựa rẽ sang một con đường nhỏ, trời tối mịt, người qua lại cực kỳ thưa thớt.

Nghe thấy chủ tử ra lệnh tìm quán trọ nghỉ chân, xa phu còn tưởng mình nghe nhầm. Ban ngày hắn đã cố ý ngủ nhiều để tối nay lấy sức chạy đường dài, thế mà giờ chủ tử lại được bảo không cần đi tiếp. Trong lòng xa phu có chút thắc mắc nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh.

Đường sá khá bằng phẳng, Thôi Trạch Ngôn ngồi đối diện Nhan Miểu, hắn ta không dám tới gần, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá ảo diệu.

Như thể hắn ta đang lạc vào cõi hư ảo vậy.

Theo lẽ thường, Nhan Miểu giờ đã là thê tử của đệ đệ, hắn ta không nên mang nàng đi mà phải đưa nàng về lại phủ.

Nhưng hắn ta không hề muốn làm như vậy, trái lại hắn ta càng hy vọng Thôi Hạo Ngôn vĩnh viễn không tìm thấy nàng.

Hắn ta cũng biết rằng, đợi đến khi Nhan Miểu tỉnh lại, chắc chắn nàng sẽ không đi theo hắn ta.

Nhưng Mộ Dung Hành cũng muốn mang nàng đi bằng cách cưỡng ép.

Hắn ta chợt nhớ lại lời gia sư tiên sinh từng dạy: "Làm nam tử, điều quan trọng nhất là phải kính trọng nữ nhân, sau đó mới là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ."

Khi ấy, hắn ta cứ ngỡ lời của tiên sinh là bảo họ hiếu thuận, kính trọng mẫu thân nên đối với những nữ tử bên cạnh hắn ta luôn đối xử ôn hòa, đúng mực, chưa từng vượt quá lễ nghi.

Giờ đây, khi hắn ta đã có người mình yêu thương, nhìn những nam nhân khác dùng đủ mọi thủ đoạn, coi nàng như một món đồ để tranh đoạt, hắn ta mới thực sự hiểu ý tiên sinh.

Trên đời này, nếu coi nữ nhân như vật sở hữu thì mọi chuyện thực sự quá dễ dàng. Ngay cả khi Nhan Miểu thân phận cao quý, xuất thân danh giá nhưng vẫn không thể có được sự tự do đáng có.

Thôi Hạo Ngôn muốn thế lực sau lưng nàng nên đã bày mưu tính kế nhiều năm. Còn Mộ Dung Hành vì đ*ng t*nh mà bất chấp ý nguyện của nàng, khiến nàng ngất xỉu rồi mang đi.

Những điều đó chẳng phải cách hành xử của bậc quân tử. Nhưng cả hai bọn họ, vốn dĩ không phải là quân tử.

Thôi Trạch Ngôn nở nụ cười châm biếm. Dẫu đã ở trong hoàn cảnh trời trao địa lợi thế này, hắn ta vẫn nghĩ làm sao để giữ mình như một quân tử.

Bánh xe ngựa lăn qua một hòn đá khiến cỗ xe bất ngờ xóc nảy làm Nhan Miểu mất thăng bằng suýt ngã.

May mà Thôi Trạch Ngôn phản ứng nhanh nhẹn, vội đưa tay đỡ lấy nàng.

Khuôn mặt mềm mại của nàng khẽ nghiêng, tựa vào vai hắn ta. Chỉ cần cúi đầu, hắn ta đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên mái tóc nàng.

Khoảng cách thân mật thế này khiến hắn ta không khỏi nảy sinh những ý niệm không nên có trong lòng.

Đột nhiên, trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm giác mãn nguyện. Nếu không có màn kịch đêm nay của Mộ Dung Hành, có lẽ Nhan Miểu giờ đã trở thành Nhị thiếu phu nhân thực sự rồi.

Các thị tộc Bình Khê trọng lễ nghĩa, đặc biệt trong chuyện hôn nhân nam nữ. Các trưởng lão Thôi gia ngày mai không thấy Nhan Miểu, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện.

Tân nương biến mất ngay trong đêm tân hôn, Thôi Hạo Ngôn không chỉ phải đối mặt với sự chỉ trích từ Thôi gia mà còn phải nghĩ cách giấu diếm Nhan gia.

Nghĩ đến đây Thôi Trạch Ngôn lại có chút do dự, liệu rằng hắn ta có nên mang Nhan Miểu đi hay không.

So với Thôi Hạo Ngôn, y lại cảm thấy Mộ Dung Hành là người đáng tin cậy hơn, dù sao thì hắn ta cũng chưa từng thấy sự lợi dụng ở Mộ Dung Hành. Ngay cả những năm tháng ở kinh thành thì Mộ Dung thế tử cũng không xem thường Nhan Miểu với xuất thân thấp kém khi ấy.

Còn Thôi Hạo Ngôn, từ lúc y rời khỏi gia tộc để lên kinh đã bắt đầu tính toán để cầu thân với đại tiểu thư Nhan gia, dẫu khi ấy Nhan Miểu vẫn còn là một người "mất tích".

Thôi Trạch Ngôn tuy ở kinh thành nhiều năm nhưng cũng hiểu Thôi Hạo Ngôn đối với hôn sự của tiểu thư Nhan gia là thế tất phải có. Nếu không phải là Nhan Miểu, y cũng sẽ cưới một tiểu thư Nhan gia khác, thậm chí sẽ giúp vị tiểu thư Nhan gia đó có một thân phận đường hoàng hơn.

Một người cực đoan như vậy, làm sao có thể thật lòng thật dạ đối tốt với Nhan Miểu?

Cả đoàn bốn người bọn họ đã tìm được một quán trọ gần cửa thành Bình Khê để nghỉ ngơi.

Lúc Thôi Trạch Ngôn bế Nhan Miểu từ trên xe ngựa xuống, xa phu bị dọa đến sửng sốt. Chủ tử của hắn từ lúc nào lại có thể biến ra một người sống như vậy?

Khó trách đêm nay không vội ra khỏi thành nữa.

Trên người Nhan Miểu chỉ mặc bộ y phục đơn giản, đầu cài vài chiếc trâm ngọc. Thôi Trạch Ngôn cẩn thận che chở cho nàng, từ lúc xuống xe đến khi lên lầu, đều dùng thân mình chắn tầm mắt của kẻ khác, không để ai trông thấy mặt nàng.

A Mộc lấy ra ngân lượng, bảo với chủ quán: "Chúng ta cần ba phòng, không được để ai quấy rầy."

Những thỏi bạc sáng chói lấp lánh rõ ràng vượt xa giá thuê phòng đến mười mấy lần. Chủ quán thấy tiền liền sáng mắt, lập tức cười vui vẻ rồi vội vã đưa họ lên lầu, còn đặc biệt sắp xếp hai người bảo vệ đứng ở cầu thang để đảm bảo an toàn.

Xa phu đánh xe tuổi là một tiểu tử đầy sức sống, tên hắn là Chu Thiết. Từ lần trước đi kinh thành đưa thư cho Thôi Trạch Ngôn thì hắn đã trở thành xa phu cho đại công tử Thôi gia.

Hắn không có ưu điểm gì nổi trội, nhưng ăn khỏe, ngủ kỹ, lại thêm động tác nhanh nhẹn nên rất được việc.

A Mộc xuất thân là hộ vệ, giỏi nhất là bảo vệ âm thầm, ngày thường luôn cảnh giác cao độ. Tuy thời gian hắn đi theo Thôi Trạch Ngôn không lâu, chưa thể coi là trung thành nhưng đúng là rất hữu dụng.

Lần này Thôi Trạch Ngôn trở về Bình Khê vốn không định ở lại lâu. Ai ngờ vừa về đã gặp phải biến cố lớn như thế.

Hắn ta tự tay đẩy đi hôn ước dễ dàng trong tầm tay, vĩnh viễn mất đi cơ hội thổ lộ tâm ý với người trước mắt.

Hắn ta đặt nàng xuống giường, tìm nước nóng để lau người cho nàng. Thôi Trạch Ngôn đã quyết định tôn trọng sự lựa chọn của Nhan Miểu.

Hắn ta không muốn cưỡng cầu. Đợi đến khi nàng tỉnh lại, dù nàng muốn tiếp tục làm Nhị thiếu phu nhân của Thôi gia hay rời đi nơi khác, hắn ta cũng sẽ không ngăn cản.

Khăn ấm mềm mại, ấm áp lướt qua cằm nhỏ của nữ tử, Nhan Miểu trong mơ như cảm thấy đau, khẽ phát ra tiếng r*n r* nhỏ.

Thôi Trạch Ngôn nghe thấy, hắn ta cúi xuống nhìn, tưởng mình đã vô ý làm nàng đau nên vội rút tay về. Thế nhưng nét mặt nàng vẫn hiện vẻ khó chịu.

Lúc này hắn ta mới phát hiện trên cằm Nhan Miểu có một vết đỏ mảnh, lại gần hơn thì thấy trên đó còn lấm tấm máu.

Nàng hôm nay là tân nương, cực kỳ kiêng kị chuyện thấy máu.

Không thể nào là vết thương xảy ra ở Nhan gia.

Ban ngày có người theo sát, chẳng ai có khả năng tiếp cận nàng, chỉ có một khả năng...

Là Mộ Dung Hành đã từng ở gần nàng. Hắn sao lại dám tổn thương nàng?

Nếu không biết quý trọng thì đừng đến quấy nhiễu nàng.

Làn da của nữ tử mềm mại nhường ấy, hắn ta sai người đi tìm thuốc, cẩn thận thoa lên cho nàng.

Nhưng vừa mới bôi xong, Nhan Miểu đột nhiên bắt đầu cuộn mình lại, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ hồng trong phút chốc trở nên trắng bệch.

Thôi Trạch Ngôn bị dọa đến hoảng hốt, lọ thuốc trong tay chưa kịp cất đi lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan.

Bình Luận (0)
Comment