"Đi!" Một tiếng quất roi vang lên theo giọng nói, đánh thẳng vào mông ngựa của Sở Dược. Chưa kịp phản ứng, con ngựa đã hý vang, phóng như bay về phía trước, suýt chút nữa làm ông rơi khỏi yên vì hoảng hốt.
Khói bụi phía sau cuồn cuộn bốc lên, vẫn nghe thấy tiếng kêu khóc vừa tức giận vừa sợ hãi của ai đó vừa bị dọa: "Tên tiểu tử thù dai nhà ngươi!"
Phía A Mộc đang vội vã mang tin tức giao cho chủ tử. Nhưng từ nơi này đến phủ họ Thôi còn một quãng xa, đi đi về về ít nhất cũng mất vài canh giờ.
Hiện giờ, chỉ có cách báo tin cho Nhị công tử Nhan gia là hợp lý nhất.
Hắn ta theo lời căn dặn của Thôi Trạch Ngôn, lái xe đến trạm đổi ngựa, thay một chiếc xe ngựa không gây chú ý, lại tiện thể lấy trộm ít giấy và mực.
Hôm nay tại Bình Khê, không hiểu vì sao lại có thêm nhiều trạm kiểm tra. Nghe nói có kẻ trộm đã lẻn vào phủ họ Thôi, lấy đi một món báu vật hiếm thấy. Nhị công tử nhất quyết phải tìm lại cho bằng được.
Tin này vừa lan ra, người nhà họ Nhan cũng nghe phong phanh rằng Thôi phủ xảy ra chuyện, lập tức vội phái người sang hỏi thăm tình hình.
Thôi Hạo Ngôn chỉ đáp qua loa rằng đêm qua khách khứa quá đông, khiến kẻ trộm nhân cơ hội ra tay, dặn họ không cần lo lắng.
Lời này chỉ tạm thời qua mặt được người ngoài. Nhan Huyền Từ lại mơ hồ cảm thấy có điều bất thường. Sau khi tự mình đến phủ họ Thôi hỏi rõ ngọn ngành, hắn mới biết rằng Nhan Miểu đã mất tích.
Giờ đây, việc tìm ra Nhan Miểu là chuyện cấp bách nhất. Hắn lập tức âm thầm phái thêm người hỗ trợ tìm kiếm.
Khi Nhan Huyền Từ đang lấy cớ đi tuần các cửa hàng để dò hỏi tung tích của Nhan Miểu, hộ vệ sĩ vội vàng chạy đến bẩm báo rằng có người dùng ám khí tấn công. Tuy không ai bị thương, nhưng một con dao ngắn mang theo mảnh giấy đã cắm sâu vào gốc cây gần đó. Trên giấy ghi một địa điểm cùng ba chữ "Nhị phu nhân".
Nghe vậy, Thôi Hạo Ngôn lập tức sai người trình mảnh giấy lên. Nhưng ngoài thông tin trên, y không tìm được dấu hiệu khả nghi nào khác.
Thay vì nghi ngờ, chi bằng tin tưởng.
Thôi Hạo Ngôn quyết định đích thân dẫn người đến nơi được chỉ định. Trực giác mách bảo y rằng Nhan Miểu đang ở đó, bởi cơn đau âm ỉ trong lồng ngực đã dịu đi phần nào.
Tay áp lên ngực, y thầm nghĩ, nếu có thể cảm nhận được nàng mọi lúc, chịu chút khổ sở cũng chẳng đáng gì.
Phía A Thuận đã thuận lợi tìm được Mộ Dung Hành. Chỉ là diện mạo hiện giờ của hắn trông... thật xấu xí.
Sở Dược nhìn qua, không khỏi tặc lưỡi ngạc nhiên, tự hào rằng tài điều chế dược của ông lại tiến bộ thêm một bậc.
Mộ Dung Hành lạnh lùng liếc qua khiến Sở Dược lập tức câm lặng. Tuy là con trai của lão vương gia nhưng khí thế trên người hắn và phụ thân hoàn toàn khác biệt.
Sở Dược đã theo lão vương gia nhiều năm, trong ký ức sâu đậm nhất chính là hình ảnh ôn hòa nhân từ của ông. Là nhánh bên của hoàng tộc, lão vương gia luôn giữ mình, không tranh quyền đoạt lợi, cũng chẳng kết bè kéo cánh. Nhờ đó mà dễ dàng khiến người khác buông lỏng phòng bị.
Nhưng Mộ Dung Hành thì khác. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Sở Dược đã cảm nhận được tham vọng tiềm tàng, ngủ đông lâu ngày trong hắn.
Lời nói của Mộ Dung Hành từ trước đến nay luôn đi đôi với hành động, cũng chính là lý do Sở Dược lựa chọn đi theo hắn.
Nhưng việc hắn giả dạng để thoát khỏi thái giám truyền chỉ từ kinh thành rồi tự mình đến Bình Khê thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của ông.
Hoàn toàn không giống hành động thường ngày của hắn chút nào.
Sở Dược ban đầu còn tưởng Mộ Dung Hành cố tình làm vậy nhằm dằn mặt tên thái giám ngạo mạn kia.
Nhưng sự thật là hắn chưa hồi phục hoàn toàn thương thế, đã vội vã đến Bình Khê.
Mộ Dung Hành kể lại chuyện đêm qua hắn lẻn vào Thôi phủ tìm Nhan Miểu, nói rằng đã đưa nàng lên xe ngựa, nhưng sau đó người lại biến mất.
A Thuận lập tức nghĩ đến chiếc xe ngựa họ gặp ban sáng, bèn nói: "Hôm nay vào thành Sở đại phu có thấy một chiếc xe ngựa của họ Thôi. Chỉ là chiếc xe rất kín đáo, không để ý kỹ sẽ khó nhận ra."
"Phải rồi, Sở đại phu còn nhìn rõ phu xe võ công cao cường, không giống người hầu bình thường."
Từ hôm qua đến nay, những người Mộ Dung Hành từng gặp, có thể nói võ công cao chỉ có hộ vệ bên cạnh Thôi Trạch Ngôn.
Thôi Trạch Ngôn đã rời phủ họ Thôi từ đêm qua, hắn ta nói là trở về kinh thành.
"Suốt từ tối qua đến giờ, có tin gì của Thôi Trạch Ngôn không?"
A Thuận lắc đầu.
Những nghi ngờ ban đầu lại càng được củng cố.
"Chủ tử, Tu tướng quân đã khởi hành. Tuy có người thế thân để che giấu việc ngài rời kinh, nhưng nếu họ đến kinh thành, bị Hoàng thượng triệu kiến mà ngài không kịp quay về, rất dễ bị người khác nắm thóp." A Thuận đành phải tính xa hơn. Từ Bình Khê về kinh thành xa hơn rất nhiều so với từ Vân Đô.
Họ cần nhanh chóng định liệu. Nếu ở đây quá lâu, mọi kế hoạch sau này đều sẽ bị ảnh hưởng.
Chỗ bọn họ trú lại là một khách đ**m tầm thường. Mộ Dung Hành nghỉ lại đây từ đêm qua. Hắn bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người qua lại bên dưới, trong đó đôi khi xuất hiện vài người mặc trang phục hộ vệ của họ Thôi đang ráo riết lục soát.
Họ có thể dùng thuật cải trang để tránh né truy lùng trong chốc lát, nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn không bị Thôi Hạo Ngôn phát hiện.
Mộ Dung Hành phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Đang trầm tư suy tính bước tiếp theo, Sở Dược vừa ăn bánh đậu xanh của khách đ**m vừa nhìn quanh, bỗng nhiên phát hiện điều gì đó quen mắt.
"Này, A Thuận.” Ông vội vàng vỗ vai hắn: "Nhìn kìa, chẳng phải chiếc xe ngựa suýt va phải chúng ta ban sáng sao?"
Lúc này, chiếc xe đang chạy tới từ phía Đông. A Thuận chăm chú nhìn, quả thực không khác chút nào. Chỉ là dấu "Thôi" vốn in trên xe nay đã bị xóa, chỉ để lại một khoảng trống. Nhưng từ dấu vết còn sót lại, rõ ràng trước đó từng có ký hiệu ấy.