Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 81

Mộ Dung Hành chẳng để sót chỗ khả nghi nào, lập tức lập tức dẫn người chặn lại cỗ xe ngựa "quen mắt" kia. Sau khi tra hỏi mới hay rằng xe này vừa được mua lại từ trạm xe, người mua lại đang vội vã lên đường tham dự tang lễ trưởng bối tại một huyện khác, vì vậy đã chọn chiếc xe có giá cả phải chăng này.

Nghe người mua kể lại, khi họ đến trạm xe thì vừa vặn chiếc xe này đang được rao bán, chủ cũ mới sang tay.

Điều gì khiến chủ cũ phải lén lút bán đi cỗ xe của mình, nếu không phải để che giấu tung tích?

"A Thuận, không thể chậm trễ hơn nữa, ngươi mau dẫn đường. Nhan Miểu rất có thể đang ở chỗ người ngươi nhắc đến."

Mộ Dung Hành nhanh chóng xoay người lên ngựa, hai chân ghì chặt, quất một roi làm ngựa phi vút đi.

Để đảm bảo an toàn, A Thuận cũng dùng nước dịch dung để thay đổi thành diện mạo bình thường nhất. Còn Sở Dược vốn là đại phu, cuộc sống lưu lạc giang hồ lấy danh tiếng làm gốc, ông dứt khoát không chịu bôi thứ thuốc ấy lên mặt.

Nước dịch dung tuy do chính tay Sở Dược điều chế nhưng ông vẫn kiêng dè vì thuốc ba phần độc, không muốn thử nghiệm trên bản thân.

Mộ Dung Hành cũng chẳng miễn cưỡng. Hắn nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Sở Dược đến Bình Khê, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra ông nên hắn cũng để mặc.

Họ nhanh chóng tới đầu hẻm. Khu vực này dân cư thưa thớt, chỉ có hai nhà mở cửa. Qua khe cửa có thể thấy gia nhân bên trong đang bận rộn.

Ba người chia nhau dò xét một vòng, chỉ còn lại căn nhà quay hướng bắc, cửa đóng chặt, không một chút động tĩnh.

Sở Dược hành nghề y lâu năm, thần thái tự nhiên cũng lộ ra mấy phần nhân hậu vốn có của người chữa bệnh cứu người. Ông không màng đến mục đích chuyến đi, chỉ cần Mộ Dung Hành bình an trở về kinh là được.

Đang đưa mắt quan sát, Sở Dược bỗng nhìn thấy một vườn thảo dược nhỏ. Tuy không phải giống quý hiếm nhưng được chăm bón rất cẩn thận, khiến ông không khỏi tán dương: "Dây Tử Phong này mọc thật tốt."

Những cành dây mảnh mai leo trên giàn được dựng tỉ mỉ, càng leo càng cao, vươn thẳng lên trời. Những bông hoa to nhỏ xen kẽ nở rộ trên dây xanh. Tuy Tử Phong dễ trồng, nhưng việc chăm sóc đến mức này quả là hiếm thấy, khiến người nhìn chỉ muốn đưa tay hái một bông.

Sở Dược nghĩ gì làm nấy, dù sao nơi này chỉ có mình ông, chẳng ai biết được.

Ngay lúc đó, phía sau bất chợt vang lên một tiếng quát lớn: "Ai cho ngươi hái hoa của Trần đại phu? Mau đặt xuống!"

Cánh tay còn lơ lửng giữa không trung bị tiếng quát dọa đến run rẩy, cảm giác có tật giật mình không khỏi bùng lên.

Sở Dược hồi nhỏ từng được một đại sư xem tướng, nói rằng cả đời ông không làm chuyện xấu, còn bảo mệnh cách của ông là đại phú đại quý.

Đến giờ mỗi lần nhớ lại lời đại sư nọ, ông đều muốn trong lòng mắng một câu: Gạt người!

Nghĩ mà xem, ông sống đến giờ vẫn luôn chật vật nghèo khó. Thời thơ ấu theo sư phụ học y, học xong lập tức vào quân doanh, ngày ngày lăn lộn cùng đám binh lính vai u thịt bắp. Thân thể ông tuy không đến mức gầy gò nhưng so với những kẻ to lớn trong doanh trại thì vẫn thua xa.

Vì vậy, khi rảnh rỗi ông thường bị người khác trêu chọc vài câu.

Những chuyện đó tạm bỏ qua. Ông ở doanh trại lâu ngày, chẳng thấy "đại phú đại quý" đâu mà chỉ toàn chịu khổ.

Thành ra ông không hề tin lời vị đại sư kia. Con người ai cũng có tâm lý phản kháng, bảo ông không làm việc xấu, ông lại càng muốn thử.

Nhưng kỳ quái là mỗi lần định làm gì không tốt thì luôn có đủ loại sự cố xảy ra, cứ như thể ông trời không muốn ông tự hủy đi phúc đức của mình.

Hôm nay cũng thế. Mệnh cách này quả thực vừa đúng vừa sai!

Ông thu tay về, chột dạ nhìn gương mặt chữ điền, dáng vẻ gầy gò của phụ nhân trước mặt, miệng lúng túng: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng là đại phu. Thấy dây Tử Phong này mọc tốt, chỉ muốn lại gần xem thử, tiện thể hỏi cách chăm sóc."

Người phụ nữ bán tín bán nghi, lại liếc nhìn cánh cổng đóng chặt nhà Trần đại phu, miệng lẩm bẩm rồi quay người đi: "Trời tối thế này, Trần đại phu còn chưa dậy, cũng chẳng buồn mở cửa."

Sở Dược cũng nhìn theo cánh cửa ấy. Nghề y không giống các nghề khác, nhất là những người chữa bệnh ngoài dân gian luôn có giờ tiếp khách cố định, để phòng ngừa người bệnh nguy cấp không tìm được ai.

Trần đại phu này chắc hẳn danh tiếng không tệ, bằng không sẽ chẳng có ai thay ông ta chăm sóc dây Tử Phong.

Đang nghĩ vẩn vơ, Mộ Dung Hành và A Thuận đã trở lại. Hai người đều khẳng định trong căn nhà quay hướng bắc ấy có người, bởi chỉ có nhà đó có dấu vết bánh xe mới nhưng lại không thấy xe ngựa.

Sau khi quyết định, Mộ Dung Hành đích thân vào dò xét. Thân thủ của hắn nhanh nhẹn, chỉ nghe tiếng gió thoảng qua áo choàng khi nhảy xuống tường, khi chạm đất lại không hề phát ra tiếng động.

Nào ngờ vừa mới khẽ cử động, hắn lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Từ phía cửa sổ vọng ra, giọng nam nhân ấm áp mà lo âu: "Nàng đến bao giờ mới tỉnh? Châm cứu cũng đã làm, vậy mà không có chút dấu hiệu nào?"

Đáp lại hắn ta là giọng già nua khàn khàn: "Có lẽ thể chất của Nhan tiểu thư đặc biệt nên châm cứu không có tác dụng." Sau vài nhịp thở nhẹ, người kia lại thở dài, khuyên nhủ: "Công tử, ngài sao phải mạo hiểm như vậy? Nhan tiểu thư kiếp này vô duyên với ngài, sao ngài phải cưỡng cầu?"

"Ta không phải cưỡng cầu. Ta chỉ là... chỉ muốn cứu nàng."

Bình Luận (0)
Comment