Lời nói của Thôi Trạch Ngôn ngay chính hắn ta còn không tin, huống chi là người khác.
Kể từ đêm qua, khi hắn ta vội vã ôm người cầu cứu thì Trần đại phu đã nhìn ra thứ tình cảm luôn được che giấu ấy..
Cái cách nói như thế chẳng qua là muốn tự dối mình mà thôi.
Bên ngoài cửa sổ, A Thuận lặng lẽ đứng sau lưng Mộ Dung Hành, nghe thấy tiếng vọng từ trong nhà, trong lòng nghĩ: Cái tên Thôi Trạch Ngôn này cũng gan quá, chủ tử chắc chắn sẽ nổi giận mất.
Quả nhiên Mộ Dung Hành không còn cố gắng kiềm chế, bước chân mạnh mẽ đi về phía hai cánh cửa đang đóng chặt, chỉ thấy gân xanh trên trán hắn nổi rõ, rõ ràng là đang kìm nén cảm xúc trong lòng. Dù là khoảng cách ngắn ngủi nhưng hắn vẫn không quên để A Thuận mở cửa cho người không thể leo tường là Sở Dược.
Mộ Dung Hành có thân hình cao lớn, tay chân dài, hắn nhìn vào cánh cửa tối tăm, một tiếng cười lạnh phát ra từ yết hầu, chân đạp mạnh, cánh cửa lập tức bị đá văng.
Hắn không còn quan tâm đến hậu quả gì nữa, đêm qua khi gặp Thôi Trạch Ngôn, hắn còn tưởng rằng hắn ta là người tốt, sẵn lòng đưa tay giúp đỡ, ai ngờ lại lén lút đưa Nhan Miểu đi, còn giấu kín như thế.
Bên trong, hai người giật mình vì tiếng động lớn đột ngột.
Thôi Trạch Ngôn nhìn rõ người đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa dứt, nhưng trên mặt lại bắt đầu lộ vẻ cáu kỉnh. Rõ ràng Nhan Miểu đã không còn liên quan gì đến Mộ Dung Hành, nhưng khi nhìn thấy hắn, hắn ta vẫn không thể không cảm thấy bất an.
Chỉ thấy người đến mỉa mai cười, chế nhạo: "Thôi đại nhân thật là có nhã hứng, trốn trong căn nhà hoang vắng này để tán gẫu cùng người ta."
Nhan Miểu vẫn còn đang hôn mê, nàng nằm trên giường không xa, màn rèm treo xuống, che khuất hình dáng bên trong.
Kể từ lúc bước vào, Mộ Dung Hành đã chú ý ngay đến chỗ đó, trước đó hắn cũng nghe thấy lời nói của Thôi Trạch Ngôn, nhưng một đêm không thấy, người đã bị thương không thể đứng dậy.
Ánh mắt sắc bén như dao quét qua hai người đối diện, Trần đại phu bị khí thế mạnh mẽ này đè nén, đến nhìn cũng không dám, chỉ liếc mắt rồi vội vàng cúi đầu, thậm chí chân tay cũng run lên.
Trên mặt Mộ Dung Hành vẫn là khuôn mặt cải trang từ đêm qua, chỉ là tóc mai hơi rối, cả người nhìn qua có vẻ khỏe mạnh nhưng đôi mắt tối tăm rõ ràng nói lên rằng hắn đã một đêm không ngủ.
Xem ra, Mộ Dung Hành đã tìm Nhan Miểu suốt cả đêm.
Hắn không nói đùa, hắn thật sự muốn đưa Nhan Miểu đi.
"Ngươi…" Thôi Trạch Ngôn thoáng chốc không nói được gì, nhưng hắn ta lại không muốn yếu thế, lên tiếng phản bác: "Vương gia cũng không hơn gì, sáng sớm đã xông vào nhà người khác."
Mộ Dung Hành bước nhanh đến bên giường, lo lắng muốn biết tình hình của Nhan Miểu nhưng bị Thôi Trạch Ngôn ngăn lại.
Hắn trừng mắt nhìn Thôi Trạch Ngôn một cái, giọng điệu kiên quyết: "Ta và Nhan Miểu có hẹn từ trước, nàng đã đồng ý theo ta về Kinh thành." Nói xong, hắn vung tay lên, đột ngột đánh một đòn.
Thôi Trạch Ngôn dù là văn thần nhưng quân tử vốn đã phải học lục nghệ, vài chiêu phòng vệ cơ bản vẫn có thể làm. Nhưng ngay khi hắn ta quay người tránh được đòn tấn công, Mộ Dung Hành lại đột nhiên thu tay, quay người vượt qua hắn ta đi thẳng về phía giường.
Trúng kế rồi.
Màn rèm bị vén lên, hắn nhìn rõ sắc mặt của người nằm trong đó, có thể nói là rất tệ, đôi môi đỏ tươi ban đầu giờ không còn chút màu sắc, trên trán lộ ra những đốm đen lạ, như là gân mạch nhưng cũng không giống.
Mộ Dung Hành chỉ liếc qua, trong lòng hắn dâng lên nỗi lo lắng, vội vàng kêu to ra ngoài: "Sở Dược! Mau vào đây!"
Khổ nỗi Sở Dược vẫn còn đang xoắn xuýt ở ngoài cửa, không biết có nên xâm nhập vào nhà người khác như thế này không.
A Thuận nghe thấy tiếng gọi, lập tức kéo tay Sở Dược đi vào trong.
Sở Dược còn chưa thở xong đã bị kéo đến kiểm tra mạch cho Nhan Miểu.
"Nhẹ tay một chút!" Sở Dược lẩm bẩm.
Ánh mắt của Mộ Dung Hành quá mức nguy hiểm, khiến người ta cảm thấy bất an.
Khi nhìn thấy sắc mặt bệnh nhân, trong lòng Sở Dược cả kinh, ông đưa hai ngón tay ấn lên mạch của Nhan Miểu rồi lại đổi tay kiểm tra mạch tay bên trái.
Thôi Trạch Ngôn ban đầu muốn ngăn Mộ Dung Hành cứ thế xông vào, nhưng thấy Mộ Dung Hành mang theo đại phu nên hắn ta cũng thay đổi quyết định, có lẽ người này có thể chẩn đoán ra tình trạng của Nhan Miểu.
Sở Dược rất nghiêm túc khi bắt mạch, nhìn bên ngoài mạch tượng có vẻ bình ổn, nhưng trong sự bình ổn ấy lại ẩn chứa một điều kỳ lạ, ngay sau đó ông lại mở mí mắt Nhan Miểu ra xem.
Trong lòng đã có bảy phần chắc chắn, ông từ trong áo lấy ra một lọ thuốc, rút ra một ít bột trắng, dùng dao nhỏ rạch một vết trên ngón tay Nhan Miểu.
Máu tươi lập tức chảy ra, nhưng bột thuốc không được rắc lên vết thương.
Mọi người nín thở, không ai dám nghi ngờ hành động của Sở Dược, ngay cả Trần đại phu cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Cách chữa trị như thế thực sự rất đặc biệt.
Rất nhanh, máu từ vết thương không còn chảy ra nữa, bắt đầu từ từ đông lại. Ngay lúc này, trên cánh tay của Nhan Miểu xuất hiện một đám vật đen nhỏ, đang từ dưới da di chuyển chậm rãi.
Đám vật này như bị k*ch th*ch, nhưng dù thế nào cũng không thể ra ngoài, rất nhanh lại biến mất dưới da.
Cứ như thể chưa từng xuất hiện.
"Đó là độc gì vậy, sao lại kỳ lạ như thế?" Trần đại phu, người luôn khát khao học hỏi, lên tiếng hỏi.
Mộ Dung Hành và Thôi Trạch Ngôn cũng rất muốn biết, lo lắng chờ câu trả lời.
"Không phải độc." Sở Dược phủ thuốc lên vết thương của Nhan Miểu, sắc mặt trầm trọng: "Không phải độc, là… cổ trùng."
Khi từ "cổ trùng" được thốt ra, Trần đại phu bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, thứ này tăm tối đáng sợ, chỉ cần dính phải thì có thể tra tấn người ta đến phát điên, vậy mà nó lại nằm im trong cơ thể một nữ tử suốt bấy lâu, làm sao không khiến người ta sợ hãi.