Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 87

Mũi tên chẳng chút lưu tình xuyên phá băng tầng ở thượng nguồn không xa. Chẳng bao lâu, do mất lực chống đỡ, từng mảng băng lớn theo dòng nước đổ ào xuống.

Ban đầu chỉ là một khối hai khối, nhưng trong chớp mắt, một trận thác băng từ trên trời đổ xuống, động một phát mà lay chuyển cả cục diện, hoàn toàn ngăn chặn bước tiến của địch phía đối diện.

Thành Uẩn thấy kế sách thành công bèn quay đầu ngựa dẫn đầu mở đường, theo hướng lúc đến mà quay trở về.

Trong ánh nhìn phẫn nộ của Thôi Hạo Ngôn, bọn họ dần rời xa khỏi tầm kiểm soát của y.

Dòng sông băng này như thể không chỉ ngăn cách một đoạn đường mà còn như ám chỉ rằng bất kể y có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.

Không! Tuyệt đối không thể!

Con sông dài vạn dặm vốn dĩ có thể dễ dàng vượt qua, giờ đây lại khiến quân Thôi gia phải chờ đợi gần một khắc mới thấy trận lở băng có dấu hiệu dừng lại.

Hạ nhân trong nhà bôn ba chạy đến, chẳng rõ đã xảy ra chuyện chi, chỉ biết giờ đây tâm tình Nhị công tử vô cùng tệ. Hạ nhân quỳ phịch xuống đất, hai tay dâng cao bức thư được viết bằng huyết, bò gối đến gần y.

"Nhị công tử, xin người hãy trở về gặp chủ mẫu!" Kẻ đến là tôi tớ theo hầu Thôi phu nhân từ lúc xuất giá, vô cùng trung thành.

Hôm nay, khi Nhị công tử vừa rời phủ chưa bao lâu thì đã truyền đến tin Thôi phu nhân thắt cổ tự vẫn. Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, không ai kịp xoay sở. Ngay cả gia chủ cũng kinh hãi, luống cuống mời đại phu đến.

Nếu Nhị công tử trở về lúc này, may ra còn có thể gặp phu nhân lần cuối.

Hạ nhân khóc ròng kể lại từng chữ, không sót một hành động nào của phu nhân vào sáng nay.

Thôi Trạch Ngôn một lòng muốn đuổi theo Nhan Miểu, sau khi nghe gia bộc bẩm báo, lòng y tức khắc tràn đầy đau thương.

Mẫu thân dường như đã khôi phục ký ức.

Y đã làm biết bao chuyện, nhưng lại chẳng thể nghịch thiên cải mệnh, mọi thứ cuối cùng vẫn trở lại điểm khởi đầu.

Cảm giác bất lực nặng nề lặng lẽ lan khắp tứ chi, chiếm trọn cơ thể y với tư thế áp đảo.

Y bất chợt bật cười, cười bản thân vạn sự mưu toan cuối cùng hóa thành mây khói.

Điều này làm sao có thể khiến y cam lòng!

"Khoáng, nghe lệnh!"

Ám vệ từ trong đám người bước ra, thần sắc nghiêm nghị: "Thuộc hạ nghe lệnh."

Thôi Hạo Ngôn không chút cảm xúc, ban lệnh: "Ngươi dẫn theo người tiếp tục truy đuổi. Ngoại trừ Miểu Miểu, những kẻ khác đều trừ khử. Nếu nàng không chịu trở về..." Y khép mắt, trầm giọng: "...thì mang nàng về bằng mọi giá."

Sắp xếp ổn thỏa xong, Thôi Hạo Ngôn rất nhanh quay về theo lối cũ. Dẫu Thôi phu nhân có làm bao nhiêu điều sai trái, đó vẫn là mẫu thân y.

Phận làm con trai, không có lý gì không quay về nhìn một lần.

Tựa như có sợi dây vô hình trong lòng ngày càng căng, đến cuối cùng đột ngột bị cắt đứt, ngoài tiếng đứt khẽ khàng thì cũng chẳng còn gì khác.

Dòng nước sông băng vừa ổn định, Khoáng lập tức dẫn người vượt qua, giẫm lên mặt nước loang loáng băng mà tiến sang bờ bên kia.

Hắn ta là ám vệ, từ nhỏ đã sinh tồn trong máu lửa, đương nhiên hiểu một số mưu lược. Đối với mệnh lệnh của Thôi Hạo Ngôn, Khoáng chưa từng trái ý. Qua dòng sông băng còn phải đi một đoạn địa vực lạnh giá quái lạ, nơi này Khoáng rất quen thuộc, đây chính là nơi hắn được tái sinh.

Mộ Dung Hành và những người đồng hành đã đi suốt gần nửa ngày, lúc này mặt trời ngả về tây, sắp lặn xuống núi, cảnh quan xung quanh cũng ngày một kỳ lạ. Bản năng cảnh giác thiên bẩm của con người bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

Thành Uẩn thúc ngựa đi một vòng quanh, hắn ta cẩn thận quan sát địa hình nơi đây, sau đó tiến đến bên Mộ Dung Hành, nói: "Vương gia, nơi này cây cối rậm rạp, ít đường đi, theo dấu hiệu chúng ta đã ghi thì có thể ra khỏi đây trước khi trời tối."

Hắn không có gì đáng lo, chỉ là không ngờ nơi này lạnh đến thế, môi của Nhan Miểu đã trắng bệch vì rét.

Do đã uống giải dược, thương tích trên mặt nàng đang dần hồi phục. Tuy nhiên, vết thương dễ tạo thành lại khó lành lặn. Mười ngày nửa tháng cũng khó mà hồi phục hoàn toàn.

Hắn càng ôm nàng chặt hơn, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho nàng: "Nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây."

Thành Uẩn nghe vậy, lập tức ra lệnh tăng tốc.

Khi ấy, trên bầu trời kéo đến một tầng mây đen che lấp ánh sáng, khiến tầm nhìn lập tức tối sầm.

Bầu không khí này mang theo vài phần bất thường. Quả nhiên, những ám khí ngoan lệ từ bốn phương tám hướng bắn tới. Dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng đủ khiến đội hình rối loạn.

"Bảo vệ Vương gia!" Thành Uẩn rút trường kiếm bên hông, dẫn binh lính bảo vệ xung quanh Mộ Dung Hành. Sở Dược cũng bị biến cố bất ngờ này làm kinh hoảng. Không phải vì lưỡi đao sáng loáng mà vì trên người ông tựa hồ có thứ gì đó đang không ngừng dao động bất an.

Trong hoảng loạn, ông tìm kiếm một hồi mới từ trong ngực lấy ra được một lọ sứ nhỏ. Đây chính là con cổ trùng mà ông cố ý lưu lại. Qua lớp sứ, ông cũng có thể cảm nhận được sự náo động của nó.

Quả nhiên nùng tình cổ này danh bất hư truyền, khi tử cổ rời quá xa mẫu cổ tất sẽ khó tồn tại. Xem ra đây chính là cực hạn rồi.

Khoáng nhắm mắt cũng có thể lần mò địa hình nơi này, càng dễ đuổi kịp bọn họ.

Hai bên rất nhanh đã tiến vào cuộc giao tranh.

Mộ Dung Hành bỗng hối hận vì trước lúc đi không tạo thêm chút cản trở cho Thôi Hạo Ngôn. Một công tử thế gia, vậy mà dám hết lần này đến lần khác truy sát đến tận đây.

Trong ánh sáng lập lòe của đao kiếm, hắn bảo vệ Nhan Miểu, tay phải cầm kiếm đỡ lấy ám khí bắn từ trên cao xuống.

Những kẻ này rõ ràng nhắm vào hắn, từng chiêu thức đều vô cùng độc ác.

Bình Luận (0)
Comment