Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 88

Thành Uẩn dẫn người mở ra một con đường máu, giục Mộ Dung Hành mau chóng rời đi.

Để kịp thời gian, Mộ Dung Hành chẳng buồn xử lý vết thương sau lưng, hắn nhanh chóng chặt đứt đoạn tên lộ ra ngoài, nhờ vậy mới không mất máu quá nhiều.

Sở Dược không biết võ công, may có A Thuận bên cạnh thường xuyên che chắn nên ông không bị thương.

Theo tình thế này, đôi bên khó lòng phân thắng bại trong thời gian ngắn, huống hồ Thành Uẩn mang theo đông người, chỉ cần đợi thêm một lát nữa, bọn họ nhất định sẽ mở được đường máu.

Mộ Dung Hành nhân cơ hội dẫn theo Nhan Miểu bỏ chạy, Khoáng phát hiện thì lập tức thoát khỏi đám người đang đánh nhau, xoay người đuổi theo.

Nhưng hắn vừa hành động thì lại bị Thành Uẩn chặn lại. Hai người, một kẻ ngồi trên ngựa, một người đứng trên đất, kiếm bên người sắc bén phản chiếu ánh sáng lấp lánh, chiêu nào cũng muốn lấy mạng đối phương.

Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Hành đã thoát khỏi vòng vây của Khoáng, nhưng địa hình nơi đây hiểm trở, bọn họ lại không quen thuộc, vô tình rẽ nhầm ở ngã ba.

Đến khi nhận ra thì phía trước đã là một rừng bụi gai rậm rạp. Mộ Dung Hành quyết đoán quay đầu đổi sang con đường khác, nhưng chẳng đi được bao xa thì đám hộ vệ Thôi gia đang truy sát hắn giống như âm hồn không tan mà bám theo.

Khoáng là cái bóng của chủ nhân, ra tay độc ác lại nhanh nhẹn, tự nhiên đã vượt trội hơn hẳn đám binh sĩ chỉ quen đấu võ trường. Rất nhanh, hắn ta đã phát hiện sơ hở của Thành Uẩn, mạnh tay giáng một đòn chí mạng khiến người bị quật ngã khỏi ngựa.

Thanh kiếm đâm sâu vào bả vai Thành Uẩn làm hắn vừa kinh hãi vừa căm phẫn, lại thêm vài phần run sợ.

Nhưng Khoáng không giết Thành Uẩn mà dùng hắn làm con tin, ra lệnh cho những người khác dừng tay.

...

Phía trước đã là đường cùng. Mộ Dung Hành nhìn vực sâu không thấy đáy, trong mắt chỉ còn lại sự quyết tuyệt.

Sau lưng có khoảng sáu, bảy người đuổi sát, nhất quyết lấy mạng hắn.

Đúng lúc ấy, Nhan Miểu, người vẫn hôn mê bấy lâu, đột nhiên mở mắt. Chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, nàng đã bị một lực mạnh kéo ngã, nặng nề rơi xuống đất. May có tấm đệm thịt phía sau giảm bớt lực, nếu không đầu nàng hẳn đã bị đập nát.

Đám hộ vệ đuổi theo không dám tiến gần, bởi Nhị phu nhân vẫn còn trong tay Mộ Dung Hành. Họ không thể đánh gần, đành tấn công từ xa. Mũi tên bắn trúng con ngựa, ngựa bị đau nên hoảng sợ, không thể khống chế cơ thể, lập tức hất Mộ Dung Hành và Nhan Miểu xuống.

Nhan Miểu nhất thời cảm thấy tay chân rã rời, đầu óc đang hỗn loạn của nàng cũng vì cú ngã mà tỉnh táo hơn đôi chút.

Nơi này nàng chưa từng đến, không phải nàng đang ở Vân Đô sao? Sao lại bị người ta truy sát ở chốn hoang sơn này?

Nhan Miểu khẽ nghiêng mặt, thấy rõ người vẫn luôn che chắn cho mình.

"... Mộ Dung Hành." Giọng nàng mềm mại nhưng khàn khàn.

Cánh tay đang ôm chặt eo nàng lập tức cứng đờ, hàng mi khẽ run rẩy. Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, khéo sao lại đúng vào lúc này.

"Nàng đã từng hứa sẽ theo ta, nàng phải giữ lời!" Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, lấy tư thái áp đảo không thể kháng cự mà thốt ra lời ấy.

Nhan Miểu bị khí thế bất ngờ này làm hoảng sợ, theo bản năng giãy giụa. Nàng quả thực đã hứa, cũng chưa từng hối hận. Vì sao hắn lại phản ứng lớn đến vậy?

Nàng không biết khuôn mặt mình đã bị thương, chỉ vùng vẫy cổ tay nói: "Ngươi trước tiên thả ta ra."

"Không, nếu ta thả nàng ra, nàng sẽ theo bọn chúng rời đi."

Đến lúc này, Nhan Miểu mới hiểu rằng những kẻ truy sát bọn họ sẽ không làm hại nàng. Họ là người của Thôi Hạo Ngôn phái tới.

Đám hộ vệ kia mãi mới nhận ra Nhan Miểu, càng thêm chắc chắn rằng Mộ Dung Hành đã hành hạ nàng. Dù sao thì mấy ngày trước khi họ gặp nàng, khuôn mặt nàng vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ trong vòng một ngày, vẻ ngoài của nàng đã trở nên đáng sợ thế này.

Một hộ vệ nói với Nhan Miểu: "Nhị phu nhân, xin người đừng đi theo hắn. Kẻ này tâm địa ác độc, đã giết không ít huynh đệ của chúng ta."

Danh xưng Nhị phu nhân này quả thực xa lạ. Từ khi nào mà nàng trở thành Nhị phu nhân? Tại sao trong đầu lại chẳng có chút ký ức nào?

Như thể ký ức đã bị người ta cắt đi một đoạn, khiến nàng không thể nối kết đầu đuôi.

Một hộ vệ khác thấy nàng mơ hồ, bèn nói: "Phu nhân, từ khi người bị hắn bắt đi, Nhan Nhị công tử vẫn luôn tìm kiếm người. Gia chủ và phu nhân cũng vô cùng lo lắng, mong người nhanh chóng trở về."

Chỉ nhắc đến Thôi Hạo Ngôn thì không đủ để khiến Nhan Miểu dao động. Nhưng khi họ nhắc tới nhị huynh và cha mẹ cũng đang tìm nàng, lòng nàng khẽ chùng xuống.

Có vẻ nàng đã mất tích được một thời gian rồi.

"Mộ Dung Hành, ta đã hứa với ngươi, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Nhưng ngươi không được ép ta đi như vậy." Nàng trách cứ hành động của hắn, hoàn toàn là sự thật, là điều hắn không thể phản bác.

"Ta--"

"Đủ rồi!" Nàng quay mặt đi, hất mạnh tay hắn, đứng cách hắn vài bước, lập tức đưa ra quyết định: "Ta muốn về Bình Khê, đợi ta nói rõ với phụ mẫu rồi sẽ đến kinh thành."

"Ta tuyệt không cho phép!" Nàng mà trở về, Thôi Hạo Ngôn chắc chắn sẽ không dễ dàng để nàng rời đi.

"Ngươi ép buộc ta đi, hạn chế tự do của ta, giờ lại muốn bắt ta tiếp tục theo ngươi. Mộ Dung Hành, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu!"

Lúc này, Mộ Dung Hành hận không thể g**t ch*t Thôi Hạo Ngôn. Mọi chuyện đều do y gây ra, nhưng đến cuối cùng, người mà Nhan Miểu hận lại chính là hắn.

Nếu đã muốn vậy, hắn chỉ còn cách làm cho tội danh thành sự thực.

Bình Luận (0)
Comment