"Nàng có biết vì sao bọn họ gọi nàng là Nhị phu nhân không?" Hắn không bỏ qua vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt nàng.
Bị lời nói ấy kích động, Nhan Miểu bỗng thấy hoa mắt, mặt đất vững chắc dưới chân tựa như biến dạng, xoay tròn như một vòng xoáy, âm thầm cuốn lấy nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc, những ký ức ẩn sâu trong tâm trí nàng bị kéo ra, Nhan Miểu nhớ lại chén canh bổ mà Thôi Hạo Ngôn đưa đến, nhớ lại việc y bất chấp ý nguyện của nàng mà cử hành hôn lễ.
Lồng ngực nàng như vẫn còn cảm giác bỏng rát, đó là nỗi đau khi trùng độc phát tác. Dù tử trùng đã bị trục xuất khỏi cơ thể nhưng thương tổn từng có vẫn không thể quên.
Nhan Miểu phân vân.
"Nàng từng hứa với ta sẽ hủy bỏ hôn ước, nhưng nàng lại thất hứa!"
Những lời trách cứ từng tiếng từng tiếng vang vọng, như còn quanh quẩn bên tai nàng mãi không tan.
"Ta..."
"Nhị phu nhân, xin mau theo bọn ta trở về!"
"Nhị công tử từ đêm qua đến giờ không ngủ không nghỉ, luôn tìm kiếm tung tích của phu nhân."
Nhan Miểu nhịn xuống cơn đau đầu, ép mình suy nghĩ rõ ràng. Nàng không thể cùng bọn họ trở về. Dù không tự nguyện rời khỏi Bình Khê, nhưng lần mất tích này chắc chắn sẽ đổi lấy sự kiểm soát càng ngặt nghèo hơn.
Không thể trở về, dù là trở về cũng không thể đi cùng bọn họ.
Nàng đã hạ quyết tâm, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với những người kia: "Các ngươi đi đi, ta sẽ không theo các ngươi trở về."
Mấy tên hộ vệ liếc nhìn nhau, chắc chắn rằng Nhị phu nhân bị Mộ Dung Hành mê hoặc nên mới nói như vậy.
Nhị công tử từng lệnh phải diệt trừ hắn, còn Nhị phu nhân nhất định phải đưa về.
Cả bọn nắm chặt chuôi đao, lao về phía Mộ Dung Hành như những bóng ma quỷ dị.
Mộ Dung Hành gắng sức né tránh, may nhờ hắn thường xuyên rèn luyện nên dù bị thương cũng không hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Mũi kiếm lao thẳng vào mặt, lướt qua sống mũi hắn để lại một vết rạch, nếu hắn chậm hơn một chút, ắt hẳn sẽ bị cắt mất một mảng thịt.
Lúc này, Nhan Miểu mới phát hiện ra trên lưng Mộ Dung Hành có nhiều vết thương, những mũi tên cắm sâu vào da thịt như hốc mắt đen ngòm, chỉ cần nhìn thôi cũng đã mơ hồ ngửi thấy mùi tanh của máu.
Sau khi chém chết ba bốn người liên tiếp, thể lực của Mộ Dung Hành đã cạn kiệt, hắn không thể không quỳ một gối xuống đất, chống đỡ cơ thể bằng thân kiếm, thân hình loạng choạng suýt ngã.
Hiện giờ toàn thân Mộ Dung Hành nhuốm đầy máu, hầu như không còn chỗ nào nguyên vẹn. Nhan Miểu chưa từng chứng kiến cảnh tượng thảm khốc như vậy, huống chi lại còn xảy ra ngay trước mắt nàng.
Mái tóc hắn rối tung, trên gương mặt cũng xuất hiện thêm mấy vết thương rướm máu. Dòng máu chảy dọc theo quai hàm, tạo thành những đường đỏ rực trông thật thê thảm.
Dường như hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.
Ánh mắt của hắn xuyên qua khoảng không nhìn về phía nàng, rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng lại như không thể với tới.
Mộ Dung Hành tự nhủ rằng, trong mọi việc hắn đều đòi hỏi sự kiểm soát tuyệt đối, không bao giờ để mình rơi vào thế bị động.
Vậy mà nàng, cuối cùng lại trở thành ngoại lệ.
Có lẽ đây chính là "nhược điểm" mà quốc sư thường nhắc đến.
Rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo hôm nay, trong giây phút cận kề cái chết, Mộ Dung Hành lại không thấy hối tiếc. Hắn nghĩ bản thân hẳn đã phát điên rồi.
Chỉ có phát điên mới có thể vì một nữ nhân mà thả hại đến mức này.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay lại!" Nhan Miểu loạng choạng chạy đến, hai chân nàng vẫn run rẩy.
Bọn hộ vệ hoàn toàn không nghe lời nàng, giơ cao đại đao định chém xuống người Mộ Dung Hành.
Nơi đây không phải kinh thành, chúng hành động không chút kiêng nể.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhan Miểu chỉ cảm thấy thời gian như ngưng đọng, nỗi đau trong tim kéo dài vô tận khiến nàng không thể hít thở.
Nàng vẫn còn chút thương xót với hắn, không thể trơ mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt mình.
Những giọt lệ nóng rơi xuống, thấm vào bụi đất, tựa như khơi lên chút tro bụi nhưng không đáng kể, như thể chẳng có gì xảy ra.
Có lẽ chỉ có người để ý tới nàng mới nhận ra điều khác biệt ấy.
"Không!" Nàng không thể làm ngơ, lao tới ôm lấy hắn. Nhan Miểu không phải không sợ chết, nàng đang hành động hoàn toàn theo bản năng.
Đại đao nhuốm máu không kịp dừng lại, Mộ Dung Hành dùng hết khí lực toàn thân đỡ được nàng lùi về phía vực sâu.
Đá rơi xuống, vực sâu không tiếng vọng nhưng đủ khiến người ta kinh sợ.
Đám hộ vệ ở mép vực chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chuyện này biết báo cáo thế nào đây?
---
Sau khi đám người Sở Dược lạc mất Mộ Dung Hành đã âm thầm tìm kiếm. Đi được một đoạn, ông nhận ra bình sứ không ổn, mở ra thì thấy tử trùng đã chết.
Than ôi, đáng tiếc thật. Vốn định mang về luyện dược, giờ thế này cũng đỡ phiền phức cho ông.
Tại Thôi thị ở Bình Khê, Thôi Hạo Ngôn vừa xuống ngựa thì cảm thấy ngực đau nhói như có bàn tay bóp nát ngũ tạng lục phủ, cảm giác rét buốt từ tận đáy lòng dâng lên. Chỉ trong chốc lát, y phun ra một ngụm máu.
Trong tiếng kinh hô của bà vú, Thôi Hạo Ngôn hoàn toàn mất ý thức.
Khoảnh khắc ngất đi, lòng y như rỉ máu. Y biết rằng Nhan Miểu sẽ không bao giờ trở về nữa.
Về sau nghe người ta bàn tán, đêm ấy trong Thôi phủ đèn sáng trưng không tắt, thuốc men liên tục được đưa vào nhưng chẳng nghe tin tức gì khởi sắc.
Chỉ có Thôi phu nhân đáng lẽ phải đến chùa cầu phúc thì đã hủy hành trình để chăm sóc Nhị công tử.