Khoảnh khắc rơi xuống vực sâu, Nhan Miểu chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ cảm nhận được bàn tay nóng bỏng kia vẫn kiên định bảo vệ nàng từ phía sau.
Những gì nàng tưởng tượng là tan xương nát thịt lại không xảy ra, thay vào đó hai người rơi xuống một hang động trên vách đá.
Vừa đứng vững, cánh tay của Mộ Dung Hành bảo vệ nàng lập tức buông lỏng, hắn ngã xuống đất, sức cùng lực kiệt, sớm đã chẳng thể chống đỡ nổi.
Nhan Miểu dốc hết sức mới có thể đỡ hắn dậy, dựa lưng vào vách đá.
Sắp xếp cho hắn xong xuôi, nàng mới có thời gian quan sát xung quanh. Chỗ này nằm ở vị trí lộ ra trên vách núi, bên trong là một hang động có dấu vết được con người tạo tác.
Nơi này có lẽ đã từng là chốn cư ngụ của ai đó.
Hang động sâu thẳm, bên trong thỉnh thoảng ánh lên vài tia sáng xanh, nhìn qua đã thấy rùng mình.
May mắn thay, nơi đây vẫn còn ít cỏ khô, có thể giúp họ qua được đêm tối đang tới gần.
Thương tích trên người Mộ Dung Hành rất nghiêm trọng nhưng trên người Nhan Miểu lại chẳng có thuốc chữa trị, mũi tên cắm sâu trên người hắn cần phải được rút ra ngay.
Nàng đảo mắt tìm kiếm, trực giác mách bảo sâu bên trong có thứ nàng cần.
Hơi thở của Mộ Dung Hành ngày càng yếu, nhiệt độ cơ thể hắn cũng giảm dần. Lúc này, Nhan Miểu mới nhận ra hắn đã cởi áo ngoài của mình khoác lên người nàng.
Nàng cẩn thận lấy áo ra, đắp lại cho hắn, sau đó tìm được một cành gỗ nhỏ vừa tay trong góc, chuẩn bị tinh thần tiến sâu vào trong.
Khi lâm vào hiểm cảnh, con người thường quyết đoán hơn thường lệ. Tình cảnh hiện tại của họ kiểu nào cũng là chờ chết, chi bằng thử tiến sâu xem sao.
Càng đi vào trong, đất dưới chân càng ẩm ướt. Nhưng trước mắt vẫn là cảnh bụi bặm mịt mù, nếu nàng đoán không lầm, nơi này đã lâu không có người lui tới.
Lách tách— lách tách—
Có tiếng nước!
Nhan Miểu lập tức bước nhanh hơn, có nước nghĩa là có hy vọng.
Nàng dùng cây gậy gạt đám cỏ khô dưới chân, cẩn trọng tiến về phía trước. Chưa đi được bao xa, nàng đã thấy ánh sáng, lòng nàng mừng rỡ, bước nhanh qua đám cỏ và cành cây khô, chẳng màng mắt cá chân bị trầy xước.
Khi vừa nhìn rõ cảnh vật, Nhan Miểu sững người vì khung cảnh trước mắt.
Một khoảng xanh mướt hiện ra, hương cỏ non thoang thoảng trong không khí. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, đỉnh vực được đá che chắn khéo léo, nếu không để ý kỹ sẽ chẳng nhận ra nơi này có một thế giới riêng.
Nhan Miểu quan sát tỉ mỉ bốn phía. Nơi này tuy hơi ẩm ướt nhưng ít ra có thể trú tạm. Nước chảy từ các khe nứt trong veo, bên bờ còn mọc nhiều cỏ xuyến, loại cỏ này là cỏ xuyến cầm máu rất tốt.
Không chần chừ thêm, nàng ngắt lấy tất cả cỏ xuyến mà nàng có thể tìm được, rửa sạch để lát nữa trị thương cho Mộ Dung Hành.
Gió ở đây ít hơn, quả thực là chốn lý tưởng để chữa trị thương tích.
Nhưng sức nàng quá yếu, chỉ một mình qua đây đã đủ khó khăn, nghĩ đến việc mang theo Mộ Dung Hành, nàng chẳng cần nghĩ cũng biết sẽ gian nan thế nào.
Tuy vậy, thương thế của hắn cần được xử lý ngay, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Nhan Miểu cầm lấy cỏ xuyến đã làm sạch, vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng gọi yếu ớt: "Miểu Miểu..."
Giọng nói đứt đoạn xen lẫn hơi thở khó nhọc. Người gọi nàng dù chỉ nói hai chữ đơn giản nhưng âm thanh mơ hồ không rõ, cho thấy thương tích của hắn rất nặng.
"Ta ở đây!" Nàng cố gắng lớn tiếng đáp lại, mong Mộ Dung Hành đỡ lo lắng.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng hắn. Mộ Dung Hành dù bị thương không thể cử động, nhưng tỉnh dậy không thấy nàng nên đã lập tức đi tìm, sợ nàng thật sự biến mất hoặc bị kẻ khác mang đi.
Thấy nàng còn đây, không phải đã rời đi, ý chí bị hắn gượng ép duy trì lập tức sụp đổ. Cả cơ thể hắn run rẩy rồi ngã phịch xuống.
Vị trí hắn ngã là một đoạn dốc nhỏ. Ngã xuống đất thì không sao, nhưng nếu lăn thêm sẽ đè lên vết thương, làm thương thế nghiêm trọng hơn.
Nhan Miểu vội chạy đến đỡ lấy cơ thể hắn, nhưng vẫn chậm một bước. Nàng không chịu được trọng lượng của hắn, cả hai cùng ngã xuống đoạn dốc.
Nhan Miểu bị thân hình to lớn của hắn đè lên, vai đau nhức, cánh tay bị đá vụn rạch ra nhiều vết thương nhỏ. May mà có hắn che chắn, nếu không vết thương trên lưng nàng chắc chắn sẽ bị nặng thêm.
Hắn dùng cách thê thảm như thế để tìm được đến đây, giúp nàng tiết kiệm bao nhiêu công sức.
Hắn quá nặng, khó mà dịch chuyển. Nàng đành phải xé lấy một mảnh vải sạch trên váy, nhúng nước cho ướt.
Nàng cẩn thận cởi y phục của hắn, lộ ra vết thương ở lưng. Dù đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn động đến vết thương của hắn.
Khu vực quanh xương bả vai máu me bê bết, mũi tên cắm sâu dưới da thịt đã chẳng còn nhận ra hình dạng.
Điều may mắn là đoạn mũi tên lộ ra ngoài không quá ngắn. Nhan Miểu đành lấy dây thắt lưng mềm mại đàn hồi, buộc chặt vào phần gãy lộ ra bên trên, dùng hết sức rút từng mũi tên một. Ba mũi tên lần lượt được rút ra.
Mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập không khí, Nhan Miểu mau chóng nghiền nát cỏ xuyến đắp lên vết thương rồi băng bó kỹ càng bằng vải sạch.
Ở đây thiếu thốn đủ thứ, nàng chỉ còn cách hy vọng vào A Thuận và những người khác, mong họ mau chóng tìm được nàng và Mộ Dung Hành.
Khi xử lý xong vết thương cho hắn, nàng mới cảm nhận được cánh tay đau rát. Nhìn kỹ lại, cánh tay nàng đã rỉ ra không ít máu đỏ thẫm.