Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 91

Màu sắc rõ ràng không ổn, nhưng nàng không tìm được nguyên nhân nên đành phải gạt sạch máu độc rồi dùng chỗ cỏ dại còn lại đắp lên.

Thú thật, Nhan Miểu không chắc Mộ Dung Hành có thể trụ đến khi A Thuận cùng mọi người tìm tới hay không, bởi vết thương của hắn quả thực quá nghiêm trọng.

Dù đã bôn ba cả ngày, bụng trống không nhưng Nhan Miểu lại không muốn ăn, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Đêm nay đành gắng gượng chịu đựng, điều họ cần nhất là bình an vô sự vượt qua đêm tối này.

Ánh sáng ban ngày dần tắt, chút ánh nắng rọi qua kẽ vách cũng bị màn đêm xâm chiếm từng chút một. Nhan Miểu nghĩ đủ cách nhưng không thể nhóm được đống cỏ khô kia.

Nếu lúc này có một mồi lửa thì tốt biết bao.

Ánh mắt nàng dần dừng lại trên người Mộ Dung Hành. Nghe đâu những kẻ hành quân chiến trận bên ngoài thường mang theo không ít vật dụng cần thiết. Hắn đường đường là một Vương gia lưu lạc chốn giang hồ, không biết có mang theo những thứ đó hay không.

Nghĩ vậy, tay nàng nhanh chóng tiến tới trước ngực hắn. Khi nãy nàng chỉ lo băng bó cầm máu mà không chú ý đến vết thương ở eo của hắn.

Tay cảm nhận được sự ẩm ướt, nàng mới nhận ra bên hông hắn đã bị thương.

Một người rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu để đến mức nhuộm ướt cả áo khoác ngoài như vậy?

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể dùng vải buộc chặt vết thương, cố gắng cầm máu nhanh nhất có thể.

Dù thấy Mộ Dung Hành thảm thương đến vậy nhưg trong lòng Nhan Miểu ngoài nỗi sợ ra thì chẳng còn chút cảm xúc nào khác.

Không chút thương xót, càng không động lòng, nàng nghĩ, ngày hôm nay nàng đã triệt để buông bỏ hắn rồi.

Nếu giờ đây không thể về Bình Khê, nàng sẽ theo hướng kinh thành mà đi, đợi gặp được Dụ Nhã, xác định nàng ấy an toàn rồi mới tính tiếp.

Còn Mộ Dung Hành…

Nhan Miểu ngắm khuôn mặt say ngủ của hắn, chỉ cảm thấy nực cười. Ngày xưa một lòng một dạ hướng về hắn, chẳng được hắn để tâm, giờ thì thế giới lại đảo ngược.

Hắn đã cố chấp đến thế, hẳn sau này chuyện đàm phán cũng dễ dàng hơn.

Hiện nay thế cục hỗn loạn, các thế lực trong kinh thành đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ một cơ hội để bùng lên chiến loạn khắp thiên hạ.

Ai làm hoàng đế, ai chiếm giang sơn, nàng căn bản không để ý. Điều nàng quan tâm chỉ là Bình Khê Nhan thị an ổn, cơ nghiệp trăm năm bền vững.

Về phần mình, điều nàng khát khao hơn cả chính là tự do.

Tình ái đối với nàng giờ đây đã không còn quan trọng, nàng chẳng có lý do gì để chấp nhận một nam nhân từng tổn thương mình.

Ngày trước, nàng là nữ tử xuất thân thương hộ thấp hèn, nhưng giờ đây nàng là đại tiểu thư dòng chính của Nhan gia Bình Khê, thân phận đủ để thiên hạ kính ngưỡng.

Lần này vào kinh, nàng quyết không còn là Nhan Miểu e dè rụt rè như trước, mà sẽ bước vào kinh thành với danh nghĩa Đại tiểu thư Nhan thị.

Nghĩ vậy, cuối cùng nàng cũng tìm được không ít đồ vật trong túi gấm đeo bên hông hắn.

Mở ra xem, bên trong có chút muối, ngân châm, hỏa chiết, cùng một con bướm làm bằng vàng, tựa như bị gỡ từ một món trang sức nào đó.

Dù nhìn qua thấy quen quen nhưng nhất thời nàng không nhớ đã gặp ở đâu, đành gạt sang một bên. Phải mất bao công sức nàng mới nhóm được lửa, bàn tay đã bám đầy khói đen.

Dọn sạch hết đám tàn tro, nàng ngồi cạnh đống lửa, ánh mắt lại vô thức rơi trên con bướm vàng ấy. Nghĩ ngợi một lúc, nàng vẫn quyết định giữ nó lại. Dẫu sao cũng là vàng, hiện tại bọn họ chẳng còn ngân lượng, vật này có thể sẽ hữu dụng.

Nhan Miểu thao thức cả đêm, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng làm nàng giật mình tỉnh giấc. Nơi này khi màn đêm buông xuống yên tĩnh đến rợn người. Nàng chẳng dám ngồi một mình, đành khẽ nép sát bên hắn.

Khi trời vừa hừng sáng, trong giấc mộng nàng thoang thoảng ngửi thấy mùi gì đó cháy khét.

Vừa có lửa vừa có khói, nghĩ đến nơi mình đang ở, Nhan Miểu lập tức bừng tỉnh, nhìn đống tro tàn trước mặt mà sợ hãi ôm ngực, may thay chỉ là mơ, không có gì bị thiêu đốt.

"Nàng tỉnh rồi?" Một giọng nói khàn khàn, thanh lãnh vang lên bên cạnh.

Nàng quay đầu theo tiếng gọi, ánh mắt bắt gặp chiếc khăn ướt hắn đưa tới. Nhan Miểu không nhận, trong lòng bỗng chực muốn khóc.

Nếu không phải hắn ép mang nàng đi, làm sao nàng lại rơi vào cảnh ngộ này? Chẳng có gì để ăn đã đành, còn phải nơm nớp lo sợ.

Thấy nàng mím môi không vui, hắn tưởng bản thân làm sai chuyện gì, lại đem chiếc khăn trong tay vắt kỹ hơn, ép bớt nước rồi nói: "Chiếc khăn này trước đây nàng làm tặng ta, ta luôn giữ bên mình mà chưa từng dùng qua, rất sạch sẽ."

Hắn nói vậy là ý gì?

Đêm qua chẳng được ngủ ngon, trong bụng lại trống rỗng, thân mình không còn chút sức lực, Nhan Miểu chẳng buồn đôi co với hắn, giật lấy khăn lau mặt, chợt cất lời: "Ngươi đã nói chiếc khăn này là ta làm, giờ ta lấy lại, nó không còn là của ngươi nữa."

"Miểu Miểu!" Hắn thốt lên, họ mới vừa thoát được truy sát, vậy mà nàng lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Đã có không ít người từng gọi nàng như thế, nhưng hắn thì không được. Nhan Miểu từ tốn lau từng ngón tay, đến lúc này nàng vẫn cảm nhận rõ, cảm giác dính nhớp của máu trên đầu ngón tay đêm qua.

"Đừng gọi ta như vậy, ngươi không xứng." Nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn một cái, nhưng chỉ một ánh mắt ấy đã đủ nói lên quá nhiều điều.

Trận đấu này, bề ngoài xem như hắn thắng, nhưng chỉ có hắn biết mình đã thua thảm đến nhường nào.

Sáng nay tỉnh dậy thấy nàng ở bên cạnh, rõ ràng đã ngủ mà vẫn cảnh giác, Mộ Dung Hành tưởng là nàng đang lo cho hắn.

Toàn thân hắn được băng bó là nhờ nàng, nếu nàng thật sự không bận tâm thì đã mặc kệ hắn sống chết rồi.

Ban đầu, Mộ Dung Hành thấy mừng thầm.

Nhưng giờ xem ra chẳng phải nàng làm tất cả những chuyện đó chẳng phải vì lo cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment