Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 94

Bọn họ đi được khoảng gần một nén nhang mới hoàn toàn ra khỏi con đường tối.

Cuối đường là một khe núi, nước suối róc rách chảy qua, dòng sông uốn lượn, cây cối xanh tươi rậm rạp, tựa như mùa xuân đang hiện hữu.

Vừa bước ra ngoài, không khí trong lành thấm vào tận phổi khiến tâm trạng ảm đạm cũng phấn chấn hơn phần nào.

Họ đã tìm được đường sống.

Nhan Miểu vui mừng khôn xiết, nàng chạy vài bước về phía trước, trong lòng tính toán rằng sau khi rời khỏi nơi này, việc đầu tiên sẽ là gửi thư bình an cho cha mẹ để họ không quá lo lắng. Hôn ước chưa thành, chi bằng nhanh chóng hủy bỏ, đừng để Thôi Hạo Ngôn biết tin tức gì về mình.

Đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh vật nặng ngã xuống. Nhan Miểu quay đầu lại nhìn thì thấy Mộ Dung Hành vì kiệt sức mà ngất đi.

Hắn bị thương nặng như vậy, lại phải đi một đoạn đường xa, món ăn duy nhất còn lại cũng đã nhường cho Nhan Miểu.

Với người bị thương, Nhan Miểu không thể thấy chết mà không cứu. Hiện giờ họ đã ra ngoài, cơ hội sống sót ít nhất cũng nhiều hơn so với lúc còn kẹt bên trong.

Hơi thở của hắn vẫn ổn định, nhiệt độ cơ thể không bất thường, chỉ có điều trán toát ra nhiều mồ hôi lạnh, cổ áo cũng đã ướt sũng. Vết thương của Mộ Dung Hành cần thay thuốc, hắn cũng cần một nơi an ổn để nghỉ ngơi.

Khu vực này ít người qua lại, họ phải nhanh chóng đến nơi có người mới mong được cứu giúp.

Một mình nàng không thể di chuyển Mộ Dung Hành. Sau khi cân nhắc, nàng đành để hắn lại tại chỗ, còn mình thì đi tìm người giúp đỡ.

Nhan Miểu đi rất lâu, cuối cùng gặp được một phụ nữ trung niên đang đánh xe bò chở củi tại một ngã rẽ. Người phụ nữ có làn da sạm đen, dáng vẻ là người lao động quanh năm. Nhan Miểu không kịp lau mồ hôi trên mặt, cũng chưa kịp lấy lại hơi thở đã lớn tiếng gọi:

"Đại thẩm ơi, xin thẩm đợi chút! Ta có việc muốn nhờ người giúp đỡ!"

Nhan Miểu vội vàng chạy về phía bà ta, nhanh chóng kể lại tình cảnh của mình.

Nhưng người phụ nữ chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nghi ngờ và chán ghét.

Nhan Miểu thấy trên xe bò chở toàn là củi, nàng nghĩ đại thẩm này có lẽ đang đem đi bán lấy tiền, giờ cũng là thời gian ra chợ nên bà ta không muốn dừng lại là điều dễ hiểu.

"Ta nguyện ý bỏ tiền mua hết số củi của thẩm , chỉ cần thẩm có thể đưa chúng ta rời khỏi nơi này."

Người phụ nữ vẫn không đồng ý, phần vì trên mặt Nhan Miểu có mấy vết thương đang đóng vảy, thoạt nhìn trông rất đáng sợ, nhưng hình như nàng vẫn chưa nhận ra.

Mãi đến khi Nhan Miểu lôi từ trong người ra một chiếc trâm cài hình con bướm bằng vàng, bà ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Mộ Dung Hành được đặt nằm bên đống củi, Nhan Miểu cũng ngồi lên xe bò. Họ đang dần rời xa nơi bất hạnh này.

"Thẩm thẩm ơi, nơi này là đâu? Trong trấn có y quán không?"

Người phụ nữ thấy chiếc trâm bướm vàng, cũng chịu mở lời đôi chút: "Đây là Định Thành, hiện tại do Trương Ứng Trầm đại nhân quản lý. Người từ Bình Khê đến đây, nếu không có giấy thông hành thì không thể dễ dàng vào thành, còn phải nộp đủ bạc mới được phép qua."

Người ngoài muốn qua đây lại phải nộp bạc.

Nhan Miểu nén lại những thắc mắc trong lòng, kiên nhẫn hỏi: "Vị Trương đại nhân này sao lại có quyền lực lớn đến vậy, dám qua mặt triều đình mà thu thuế riêng?"

Người phụ nữ đã quen với việc này, dù sao nhiều năm qua đều như vậy. Bà ta nói: "Sau lưng ngài ấy có quý nhân nào đó từ kinh thành, hình như là người trong hầu phủ, không phải hạng tiểu dân như chúng ta có thể đụng vào."

Trong tay Nhan Miểu không có giấy thông hành, cũng không có bạc. Nếu không vào được thành, sẽ không thể chữa trị cho Mộ Dung Hành.

Đúng lúc này hắn lại bất tỉnh, không thể cùng nàng bàn bạc kế sách.

Khi đang vắt óc suy nghĩ phải làm gì, tay áo Nhan Miểu bị ai đó níu mạnh một cái. Nàng nhìn xuống, tưởng Mộ Dung Hành đã tỉnh lại, nhưng hóa ra không phải, hắn chỉ vô thức nắm lấy tay nàng.

Nàng bật cười, hắn sắp mất mạng mà còn lo sợ nàng sẽ bỏ đi.

Cách cổng thành một đoạn, họ bị thả xuống xe. Có lẽ vì trâm vàng của Nhan Miểu giá trị lớn, lại thêm nàng mua củi nhưng không lấy đi, người phụ nữ cảm thấy áy náy nên đã mua cho họ ít thuốc cầm máu và bánh khô.

Lòng tốt trong lúc nguy nan là quý giá nhất. Nhan Miểu cảm ơn và nhận lấy, nhanh chóng muốn tìm cách làm sao để vào thành. Trước cổng Định Thành, lính gác kiểm tra giấy thông hành rất gắt gao, không để lọt một ai.

Quan sát một lúc, nàng quả thật thấy có kẻ lén lút trà trộn, nhưng kết cục thảm hại, bị đánh đập tàn nhẫn rồi quăng ra ngoài.

Nhan Miểu thở dài, quyết định trước hết thay thuốc cho Mộ Dung Hành. Thuốc cầm máu bình thường vẫn hơn là không có gì.

Lúc thay thuốc và buộc lại dây áo cho hắn, nàng vô tình chạm phải v*t c*ng trong người hắn. Nàng lấy ra xem, đó là một ống pháo hiệu.

Họ có hy vọng rồi.

Nhan Miểu sớm nên nghĩ đến, một người như Mộ Dung Hành làm sao có thể không chuẩn bị đường lui.

Pháo hiệu được bắn lên, Nhan Miểu cũng kiệt sức. Nàng chỉ định ngồi cạnh hắn đợi người đến, nhưng cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, nàng đang ở trong một chiếc xe ngựa, bên tai vang lên tiếng A Thuận cố gắng hạ thấp giọng báo cáo.

Hiện tại, họ đã qua cổng thành. Chính Trương đại nhân đã đích thân đến nghênh đón.

Theo nàng biết, Mộ Dung Hành hành tung mơ hồ, kiêng kỵ nhất là để người khác dò hỏi lộ trình. Trước đó hắn khẩn trương đưa nàng đi, chắc hẳn kinh thành có việc quan trọng khiến hắn phải nhanh chóng quay về.

Bình Luận (0)
Comment