"Nàng tỉnh rồi?" Giọng nói thanh thoát pha chút dò hỏi vang lên bên tai, lúc này Nhan Miểu mới phát hiện ra Mộ Dung Hành cũng đang ở trong khoang xe.
"Vị Trương đại nhân kia lai lịch không nhỏ, sao lại đích thân ra nghênh tiếp ngươi?" Trong nhận thức của nàng, những nhân vật có thế lực lớn ít nhiều đều liên quan đến hoàng thân quốc thích, hoặc là tâng bốc quyền quý, hoặc là khinh thường kẻ khác.
Mộ Dung Hành trên triều đình xưa nay không kết bè kết phái, hắn có quyền lực nhưng chưa bao giờ lạm dụng.
Loại người như Trương Ứng Trầm, chuyên lừa trên dối dưới, tranh giành tư lợi, vốn không đáng để hắn giao thiệp.
"Không vì gì cả, chỉ cần là người thì đều sợ chết." Khi nói những lời này, hắn đang cầm một mảnh khăn trắng tinh lau chuôi thanh trường kiếm luôn mang bên mình. Thanh kiếm này từng lấy đi vô số mạng người, là thứ còn đáng sợ hơn cả Trương Ứng Trầm.
Bất kể hắn đã làm gì, dù là ép buộc hay dụ dỗ, Nhan Miểu chỉ biết rằng hiện tại bọn họ rất an toàn. Lúc này mọi nỗi căng thẳng trong nàng hoàn toàn buông lỏng, thậm chí còn xoay người, định chợp mắt thêm một lúc.
"Khánh Ninh Hầu phu nhân cũng họ Trương."
Ý hắn nói đây không phải là sự trùng hợp.
"Ý ngươi là sao?" Một câu nói tưởng chừng bình thường của hắn khiến đầu óc Nhan Miểu nhanh chóng suy nghĩ. Chẳng lẽ vị Trương Ứng Trầm kia có quan hệ với Khánh Ninh Hầu phu nhân?
"Quan hệ giữa bọn họ không cạn, còn là huyết thống thân thích." Mộ Dung Hành trực tiếp cho nàng đáp án.
Vậy ra bọn họ không phải ngẫu nhiên tới Định Thành. Ngay từ đầu, Mộ Dung Hành đã tính toán đâu vào đấy, thậm chí cả những biến cố trên đường cũng nằm trong sự khống chế của hắn. Không gì có thể làm thay đổi kế hoạch của hắn.
Nhan Miểu đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thấu con người này. Những ngày vừa qua đồng hành cùng hắn có thể dùng "cửu tử nhất sinh" để hình dung, thế nhưng hắn lại không hề quý trọng mạng sống của mình, chỉ một lòng toan tính.
"Có phải vì ta không?" Nhan Miểu từng cầu xin hắn, mong hắn có thể thay mình giúp Dụ Nhã.
Các thế gia quyền quý trong kinh thành dây mơ rễ má, thường trở thành chỗ dựa và bao che lẫn nhau. Nếu ra tay từ Trương Ứng Trầm, có lẽ có thể áp chế được Khánh Ninh Hầu phu nhân.
Mộ Dung Hành hiển nhiên không đoán được ý tứ ẩn trong lời nàng, chỉ khẽ giơ tay, cất thanh kiếm vào vỏ.
"Vì nàng là sao?" Hắn cầm thuốc, tiến lại gần nàng. "Đừng suy nghĩ lung tung."
Không phải vì nàng, vậy hắn đang mưu tính điều gì?
Khi chất thuốc lạnh buốt chạm vào mặt, Nhan Miểu giật mình rụt lại, tránh khỏi bàn tay đang đưa đến của hắn, kinh hô: "Ngươi làm gì vậy?"
"Mặt nàng bị thương." Một chiếc gương bạc tinh xảo được đưa tới trước mặt, lúc này Nhan Miểu mới nhìn rõ dung mạo hiện tại của mình.
Trời ơi! Sao khuôn mặt của nàng lại biến thành bộ dạng này? Da vàng vọt, chưa kể trên mặt còn đầy vết sẹo lồi lõm, trông chẳng khác nào đã nhiễm phải thứ gì đó dơ bẩn.
Chẳng trách cánh tay nàng lại rỉ máu đen đỏ. Thì ra là do hắn đã hạ độc!
Nhan Miểu giật lấy chiếc gương bạc, ngón tay cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương, vội vàng hỏi: "Cái này có chữa được không?"
Phàm là nữ nhân, không ai không trân quý nhan sắc. Trước đây, Nhan Miểu tuy không quá chú trọng đến vẻ ngoài nhưng cũng giữ gìn cực kỳ cẩn thận. Giờ đột nhiên trở thành bộ dạng quỷ quái thế này, trong lòng nàng khó mà không phiền muộn.
"Sở Dược đã cam đoan với ta sẽ giúp nàng khôi phục như cũ."
Sở Dược, vị Sở đại phu kia là người của Mộ Dung Hành.
Cơn giận trong lòng Nhan Miểu bốc lên ngùn ngụt, nàng nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn. "Ai cho ngươi quyền làm khuôn mặt ta thành ra thế này? Ngươi dựa vào đâu khiến ta bị hủy dung?"
"Đây không phải là hủy dung." Thấy nàng giận dữ, Mộ Dung Hành lập tức lên tiếng giải thích. "Ta chỉ gấp rút đưa nàng đi, bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này."
"Hạ sách?" Nàng cười lạnh, giọng châm biếm. "Cách đưa ta đi có vô số, ngươi lại cố ý chọn cách làm tổn thương ta. Sao ngươi không tự mình hủy dung? Tính tới tính lui, người chịu thiệt lớn nhất vẫn là ta."
Mộ Dung Hành lấy tay che vết thương, đúng lúc ho khan vài tiếng, đến cả tai cũng đỏ lên.
Nếu là trước đây, có lẽ Nhan Miểu còn bị hắn thuyết phục. Nhưng giờ thì vô ích. Nàng chỉ biết, sinh mệnh và an nguy của mình mới là điều quan trọng nhất,
"Đừng giả bộ nữa, chẳng vui chút nào. Thương tích trên người ngươi vốn chẳng phải do ta gây ra, đều là ngươi tự chuốc lấy, ta sẽ không thương hại ngươi đâu."
Thấy khổ nhục kế thất bại, Mộ Dung Hành chậm rãi buông tay, chạm vào chiếc túi thơm đeo bên hông. Theo bản năng bóp nhẹ, nhưng lại không cảm thấy món đồ quen thuộc.
Hắn lập tức tháo túi thơm xuống, cẩn thận kiểm tra. Càng kiểm tra, lòng hắn càng rối loạn, con bướm vàng quý giá hắn trân trọng bấy lâu đã biến mất.
"Ngươi đang tìm gì vậy?" Hành động của hắn gây ra tiếng sột soạt, khiến Nhan Miểu không thể làm ngơ.
Hắn đổ toàn bộ đồ trong túi thơm ra, sau khi kiểm tra nhiều lần, cuối cùng cũng xác nhận rằng nó đã thực sự mất.
"Ta, ta đã làm mất một vật rất quan trọng." Hắn ngơ ngác nhìn nàng, như thể món bảo vật hắn nâng niu đã hoàn toàn biến mất.
Nhan Miểu nhìn đống đồ quen thuộc trên bàn trà, rồi liên tưởng đến lời hắn nói về thứ quan trọng, thản nhiên đáp: "Ngươi nói con bướm bằng vàng à? Ta đã đưa nó cho người khác rồi. Nếu không có con bướm vàng ấy, có lẽ giờ chúng ta đã mất mạng."
"Nàng đưa nó cho ai?" Hắn túm lấy tay nàng, gặng hỏi tung tích món đồ. Hắn không muốn thừa nhận, Nhan Miểu đã không còn quan tâm đến những thứ từng thuộc về hai người nữa.