"Nàng đưa nó cho ai rồi, nói ta biết.” Hắn cố chấp hỏi: “Ta phải lấy lại nó."
Chỉ là một món trang sức vàng tầm thường, dù chế tác tinh xảo đi nữa, với thân phận của hắn thì muốn bao nhiêu chẳng được, cớ sao lại phải cố chấp với món đồ này?
Nàng kể cho hắn dáng vẻ của đại thẩm đã giúp họ, nhấn mạnh rằng chỉ được dùng bạc chuộc lại món trang sức, tuyệt đối không được làm hại người.
A Thuận nhận lệnh xong, lập tức phái một đội người đi tìm.
Mộ Dung Hành ngồi dựa trong xe ngựa, ánh mắt không chớp nhìn Nhan Miểu khiến nàng lạnh sống lưng.
Khi nữ tử an tĩnh, dáng vẻ đoan trang dịu dàng, không khác gì quá khứ. Vì dung nhan chưa hồi phục nên nàng đeo một tấm khăn che mặt, lưng thẳng tắp, cử chỉ tao nhã, không hề thua kém các công chúa được giáo dưỡng trong cung nhiều năm.
Nàng trước đây cũng như vậy sao?
Hắn không nhớ rõ.
Những chuyện cũ giống như một cuốn sổ nợ rối tinh rối mù, vĩnh viễn treo ở đó, khiến người nhìn ngột ngạt.
"Ta đã cho người giám sát Hoa Ninh rồi. Đợi nàng trở về, có thể tự tay xử lý nàng ta."
Nhan Miểu lập tức ngẩng đầu, như thể vừa nghe thấy chuyện gì không thể tin nổi. Hắn lại chủ động cho nàng xử lý Hoa Ninh.
Nếu là nghe được những lời này vài năm trước, có lẽ Nhan Miểu sẽ rất vui. Nhưng giờ đây nàng chẳng còn cảm giác gì. Mối thù với Hoa Ninh, xét đến cùng cũng là vì hắn. Đến cuối cùng, kẻ phải kết thúc mối ân oán này lại là nàng.
Trong chuyện này, rốt cuộc Mộ Dung Hành đã sắp đặt cho nàng vai trò gì?
"Chuyện năm xưa, tuy Hoa Ninh có tội, nhưng thủ phạm thực sự là ngươi. Ngươi không có gì muốn nói sao?"
Ví dụ như những bức mật thư giấu kỹ, hay những thiên vị không thể che giấu đó.
"Nàng thật sự muốn biết à?" Hắn sẵn sàng kể cho nàng nghe, với điều kiện là nàng sẽ không rời bỏ hắn.
"Phải." Ánh mắt nàng ánh lên sự kiên quyết. Dù sao lần này trở về kinh thành, nàng cũng chỉ vì Dụ Nhã tỷ tỷ, chẳng hề muốn phí thêm tâm tư nào vì hắn.
"Ta có thể kể hết mọi chuyện, nhưng một khi nàng biết bí mật của ta thì vĩnh viễn không được rời xa ta."
Không phải họ đang nói về Hoa Ninh sao? Sao lại kéo đến chuyện bí mật?
"Khoan đã." Nhan Miểu thấy rằng tốt nhất không nên biết quá nhiều. Nàng suy nghĩ rồi đáp: "Ta không có thời gian nghe ngươi nói bí mật gì, ta chỉ hỏi ngươi, năm xưa tại sao nhất định phải che chở Hoa Ninh, không chịu điều tra chuyện nàng ta đẩy ta ngã?"
"Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?"
"Không." Hắn phủ nhận rất dứt khoát.
"Nhan Miểu, nàng không thể trốn tránh." Ánh mắt hắn nhìn nàng đăm đăm, trong đó ẩn chứa nỗi buồn man mác, nhưng khi nhìn về phía nàng, chỉ còn lại tình ý sâu nặng.
Xe ngựa lăn bánh đến Trương phủ, khoảng cách chưa đến vài trăm bước, Nhan Miểu đã nghe được từ miệng hắn một bí mật kinh thiên động địa.
"Nàng ta giấu một thánh chỉ do Tiên Đế tự tay viết, đó là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của ta."
Hắn không phải con của lão An Hòa Vương sao? Sao bỗng dưng lại nhắc đến thân thế, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?
"Hoa Ninh tâm cơ thâm độc, giỏi tính toán. Nếu không phải thân thể nàng ta yếu ớt, làm sao ta để nàng ta sống đến hôm nay." Kẻ yếu luôn dễ dàng giành được sự đồng cảm. Hoa Ninh rất giỏi tận dụng điểm mạnh của mình, không ít lần công khai lẫn âm thầm ép buộc hắn. Thậm chí cả thánh chỉ ban hôn cũng là mưu kế của nàng ta.
"Ta đã quyết định xử lý nàng ta, báo thù cho nàng. Về phần thánh chỉ ấy, ta quyết định từ bỏ việc đòi lại."
Hắn kiên trì suốt bao năm, điều đó chứng tỏ thánh chỉ ấy rất quan trọng với hắn. Vậy mà giờ đây hắn lại nói từ bỏ, chỉ vì nàng sao?
Nàng không cần lý do như vậy, như thể chính mình ép buộc hắn.
"Ngươi đừng có lừa ta. Những gì ngươi nói chẳng liên quan gì đến ta, tất cả đều vì bản thân ngươi." Nàng cực kỳ tỉnh táo, cũng biết rằng mình từng dành quá nhiều tâm tư cho hắn. Giờ đây, nàng chỉ muốn nhanh chóng đến kinh thành, không muốn bị hắn kéo vào những chuyện khác.
"Ta không nói dối, nói với nàng những điều này chỉ là muốn nàng biết, ta mong giữa chúng ta không còn bí mật."
Hắn đang bày tỏ sự chân thành.
Đôi mắt sáng trong của nàng đảo một vòng, đầu ngón tay vô thức vò lấy gấu váy. Tình cảm quả thật kỳ lạ. Khi yêu hắn, hắn chẳng màng quan tâm. Nay nàng đã buông bỏ, hắn lại vội vàng muốn thổ lộ rõ đầu đuôi sự việc.
"Đó là điều ngươi mong muốn." Nàng đáp rất rõ ràng, "Nhưng không phải điều ta muốn. Giao ước của chúng ta chỉ là ta theo ngươi đến kinh thành, ngoài ra ngươi đừng nghĩ gì thêm. Nghĩ cũng vô ích."
Dù hắn có nói những lời đẹp đẽ thế nào, nàng cũng sẽ không tin.
Thấy nàng như vậy, Mộ Dung Hành đành tạm thời thu lại ý nghĩ. "Nàng theo ta, cần có một thân phận thích hợp. Hiện tại, chỉ có danh phận phu nhân là phù hợp nhất. Ý nàng thế nào?"
"Không thế nào cả." Nàng lập tức phản đối, "Ta không muốn dính dáng gì đến ngươi."
"Vậy nàng muốn thế nào?" Mộ Dung Hành không phải chưa nghĩ đến việc sắp xếp cho nàng một thân phận khác. Nhưng trong đoàn của hắn toàn là nam nhân rong ruổi chinh chiến, nếu để nàng giả làm nha hoàn, e rằng khó tránh khỏi bị người ta ức h**p. Hắn cũng không muốn nàng hạ thấp chính mình.
Nhan Miểu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một thân phận thích hợp.
Nàng vén rèm xe, nhìn về phía Sở Dược đang cưỡi ngựa đang nhìn đông ngó tây, khóe miệng nàng khẽ cong lên.