Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 97

"Ta muốn làm đồ đệ của Sở đại phu, thân phận ấy hẳn là thích hợp nhất."

"Được." Mộ Dung Hành đồng ý, "Nhưng nàng phải luôn ở bên cạnh ta, không được rời xa quá." Hắn muốn bảo đảm sự an nguy của nàng.

"Tại sao?" Nhan Miểu chọn thân phận này chính là để giữ khoảng cách với hắn.

Xe ngựa dừng lại, họ đã đến nơi. Mộ Dung Hành chỉnh lại y phục, chuẩn bị bước xuống xe. "Nếu nàng đã là đại phu thì nên có trách nhiệm với thương thế của ta. Chữa trị, thay thuốc đều phải tự mình làm. Dù sao thân thể ta chính là điều nàng nên quan tâm nhất, phải không?"

Nhan Miểu rất muốn đấm cho hắn một cái, chưa kịp bắt đầu mà hắn đã nhập vai sâu đến thế, quả thực là được đằng chân lân đằng đầu.

"Ta muốn viết thư về nhà báo bình an. Người của ngươi hẳn là có thể giúp ta gửi thư chứ?" Việc này phải làm ngay, nếu không phụ thân và mẫu thân nàng chắc chắn sẽ phái vô số người và ngựa đi tìm nàng.

Nhan Miểu thực sự không muốn họ phải lo lắng.

"Chuyện nhỏ, không đáng nhắc." Hắn đáp lại một cách nhẹ nhàng rồi thêm một điều kiện. "Chỉ cần nàng đồng ý với yêu cầu vừa rồi của ta."

Vạt áo của hắn nhanh chóng biến mất sau màn xe, rõ ràng là đang để nàng có thời gian suy nghĩ.

Nàng muốn tranh thủ chút không gian và tự do, nhưng dù sao chuyến đi này vẫn phải đi theo hắn, không tránh khỏi cần đến sự che chở của hắn. Nếu có người của nàng bên cạnh thì tốt biết bao.

Lần này rời đi quá bất ngờ, ngay cả nàng cũng không ngờ rằng Mộ Dung Hành lại lớn mật đến mức dám trực tiếp đưa nàng đi. Nghĩ lại thì cũng may Niệm Hạ không đi cùng. Nàng luôn cảm thấy chuyến hồi kinh này sẽ không yên ổn, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều việc khó lường.

Mộ Dung Hành nhanh chóng bị Trương Ứng Trầm xum xoe mời vào sảnh chính. Trước khi đi, hắn gọi Sở Dược lại dặn dò đôi lời, khiến vẻ mặt vui vẻ của Sở đại phu lập tức trở nên khổ sở.

Chẳng lẽ nàng đáng sợ đến vậy sao? Dẫu sao nàng cũng đã từng đọc sách y, vài phương thuốc thông thường cũng biết bào chế, nhưng Sở Dược lại như thể vừa nhận được một gánh nặng lớn.

Mộ Dung Hành rốt cuộc đã nói gì với ông?

Trương Ứng Trầm là một nam nhân trung niên khoảng ba mươi tuổi, có lẽ do sống an nhàn quá đỗi, tuy tuổi không lớn nhưng sớm đã phát phì. Từ xa nhìn lại cứ ngỡ có một viên thịt trắng được bọc trong y phục đang lăn tới.

Nhan Miểu đợi bọn họ đi khuất rồi mới xuống xe. Nhìn dáng vẻ cúi đầu khom lưng của Trương Ứng Trầm hoàn toàn khác xa với khí phách của tỷ tỷ Khánh Ninh Hầu phu nhân của gã.

Nàng không biết Mộ Dung Hành đến đây để làm gì, nhưng trong lòng lại mong hắn có thể khống chế được Trương thị, tốt nhất là nhân cơ hội này cứu Dụ Nhã tỷ tỷ ra khỏi bể khổ.

Người quan trọng nhất đã bị Trương Ứng Trầm đưa vào tiền sảnh, những hộ vệ và tùy tùng còn lại đương nhiên cũng được chiêu đãi chu đáo.

Nhan Miểu vừa bước vào sân viện được sắp xếp cho mình thì đã có nha hoàn mang trà nước và điểm tâm tới. Nha hoàn này lanh lợi, thấy nàng theo cùng Mộ Dung Hành thì không ngừng buông lời nịnh nọt.

Cho đến khi nàng gỡ bỏ khăn che mặt, lộ ra những vết sẹo đáng sợ, khiến nha hoàn nọ bị dọa sợ đến mức một lúc lâu không thốt nên lời.

Cũng phải, ngay cả Nhan Miểu tự nhìn vào gương cũng thấy hãi. Thật khó cho Mộ Dung Hành, ngày ngày đối mặt với gương mặt này mà không lộ ra chút chán ghét.

"Cô nương đừng sợ, ta bị thương vì Vương gia, chỉ là trông đáng sợ chút thôi, dưỡng vài ngày sẽ khỏi." Nhan Miểu mỉm cười, an ủi vài câu rồi cầm đũa dùng bữa.

Nha hoàn nọ đứng hầu một bên, trong lúc nàng ăn liền không ngừng liếc trộm nàng. Cuối cùng lại phát hiện gương mặt Nhan Miểu tuy mang những vết thương kinh hãi, nhưng từng đường nét ngũ quan đều rất đẹp.

Khi chưa gỡ khăn che mặt, Nhan Miểu cũng để lộ ra đôi mắt trong trẻo long lanh, lông mi dài cong vút, ánh mắt sáng ngời như nước thu, chỉ một cái chớp mắt cũng đủ khiến người nhìn rung động tâm can.

Đôi mắt ấy còn đẹp hơn bất kỳ ánh mắt nào nàng ta từng thấy, nhưng tiếc thay lại thuộc về một gương mặt xấu xí như vậy.

Nha hoàn nọ thầm cảm thán trong lòng, vừa tiếc thương lại vừa nảy sinh cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Lão gia vừa nghe nói trong đoàn tùy tùng của An Hòa Vương có một nữ nhân, lập tức phái nàng ta đến thăm dò, sợ rằng mỹ nhân trong phủ không hợp ý Vương gia.

Giờ xem ra, quả là lo lắng thừa.

Nhan Miểu vừa dùng xong bữa, Sở Dược đã mang một chén thuốc đen kịt bước vào, trán đẫm mồ hôi. Vừa đi ông vừa nói: "Nào, nào, nào, đây là thuốc ta vừa bốc riêng cho cô nương, tự tay nấu, mau uống lúc còn nóng."

Ai biết được trước khi đi, Mộ Dung Hành đã ra lệnh cho Sở Dược phải chăm sóc Nhan Miểu thật chu đáo, nếu nàng tổn hại dù chỉ một sợi tóc, ông nhất định sẽ bị hỏi tội.

Khổ cho Sở Dược, cứ tưởng thoát được hiểm cảnh sẽ được thảnh thơi, không ngờ vẫn phải ngày ngày sống trong lo lắng.

Ông phát hiện chỉ cần là chuyện liên quan đến Nhan Miểu thi Mộ Dung Hành thì không thể giữ bình tĩnh.

Chăm sóc người bệnh có nhiều cách, Sở Dược nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tập trung vào gương mặt nàng. Dù những vết thương trên mặt nàng có tự khỏi, ông vẫn phải làm ra chút thành tích để lấy lòng Mộ Dung Hành, tiện sau này có lý do nhờ cậy hắn.

"Dù sao ta cũng đã chăm sóc người giúp hắn, nhân tình này, hắn nhất định phải nhớ."

"Đây là phương thuốc ta bốc riêng cho ngươi, đảm bảo tối nay uống xong, sáng mai vết thương trên mặt sẽ lành hơn phân nửa."

"Thật sự kỳ diệu vậy sao?" Nhan Miểu không khỏi nghi ngờ. Vết thương trên mặt nàng khó có thể nhanh chóng hồi phục, dù sao da thịt có chu kỳ sinh trưởng. Nàng nghĩ Sở Dược chắc hẳn đã bỏ gì đó kỳ quái vào thuốc để thử nghiệm.

Nha hoàn gấp gáp muốn quay về bẩm báo, không có thời gian nán lại nghe họ đối thoại, chỉ làm lễ qua loa, thu dọn bát đĩa rồi vội vã rời đi.

Sở Dược vẫn đang nhiệt tình giới thiệu loại thuốc đặc trị mà ông tự tay điều phối: "Phương thuốc này của ta tuyệt đối là hiệu nghiệm nhất, tất cả dược liệu đều được chọn kỹ, chuyên trị những dư độc còn lưu lại trên gương mặt của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment