Nhan Miểu nửa tin nửa ngờ, cố gắng bỏ qua mùi vị đắng chát, nín thở uống hết bát thuốc kia.
Trước khi đi ngủ, nàng dùng thuốc cao Sở Dược đưa tới, bôi lên vết thương. Độc tố trong cơ thể đã được thanh trừ, mép vết thương đã lộ ra lớp da non hồng hào, chẳng bao lâu nữa sẽ khôi phục như cũ.
Suốt nhiều ngày di chuyển vất vả, Nhan Miểu vừa nằm xuống giường đã chìm vào mộng. Mãi đến khi trăng treo giữa trời, nàng trong mơ trở mình, mới nhận ra có điều khác thường.
Tiếng th* d*c nặng nề mang theo sự kiềm chế rõ rệt, dường như còn thoang thoảng mùi hương rượu thanh mai.
Một vùng nóng bỏng bất ngờ áp sát cổ Nhan Miểu, rất nhanh khiến nàng bị nóng đến tỉnh giấc.
Không cần nghĩ cũng biết, cảm giác quen thuộc này ngoài Mộ Dung Hành ra không thể có người thứ hai.
"Buông ra!" Nàng theo phản xạ dùng khuỷu tay đẩy lùi sự tiếp xúc của hắn.
Trong yến tiệc tối nay, Mộ Dung Hành đã uống không ít rượu, suýt nữa còn bị người khác hãm hại phải uống thứ không sạch sẽ. Hắn ở tiền viện bận rộn tiếp khách, còn nàng thì hay lắm, ở đây nằm ngủ ngon lành, chẳng chút bận tâm đến hắn.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nàng nói không muốn có liên hệ gì với hắn, nhưng hắn lại cứ muốn giữ chặt lấy nàng.
Mượn chút men say, Mộ Dung Hành không những không buông, mà ngược lại còn áp sát hơn. Y phục mềm mại, hơi thở đều đặn, ngay cả hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Hiếm khi hắn thuận theo bản năng, khẽ cọ lên vùng dưới cằm nàng.
Không động thì thôi, hắn vừa động, lửa giận vô cớ trong lòng Nhan Miểu bùng lên dữ dội.
Hắn coi nàng là gì chứ? Ban ngày vừa mới nói rõ thân phận, ban đêm đã ngang nhiên xông vào phòng nàng, hành vi như vậy khác gì hái hoa tặc đâu?
Trong lòng màng khó chịu, động tác trên tay không chút nương tình, chỉ thấy nàng dịch người vào phía trong, đến khi Mộ Dung Hành định tiến sát theo thì bị nàng đạp một cước vào bắp chân.
Sau đó, ánh đèn trong viện Nhan Miểu lập tức sáng bừng, ngay cả Trương Ứng Trầm ở tiền viện cũng nghe thấy, lập tức sai người đến chăm lo cẩn thận.
Sở Dược vừa bôi thuốc cho Mộ Dung Hành, vừa chậc chậc lắc đầu, ánh mắt vừa chế giễu, vừa mang theo vài phần dò xét không hề che giấu.
Vết thương của Mộ Dung Hành bị rách nên gây ra không ít động tĩnh, Nhan Miểu đương nhiên không thể tiếp tục nằm yên trên giường không quan tâm. Nàng thay một bộ thường phục đơn giản, tóc búi lửng, vì không kịp chải chuốt gọn gàng nên chỉ đành dùng khăn che mặt.
Lúc này, nàng đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế thêu ở góc phòng, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Nàng thề rằng mình không cố ý, muốn trách thì chỉ có thể trách Mộ Dung Hành không biết thưa trước mà tự tiện xông vào.
Là hắn tự chuốc lấy.
Mới đến Trương phủ được một ngày đã gây ra động tĩnh lớn thế này. Giờ thì toàn phủ trên dưới ai còn tin rằng Nhan Miểu chỉ là đồ đệ của Sở Dược nữa, e rằng đã sớm đoán tới tám trăm lần về mối quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Hành rồi.
Mộ Dung Hành cũng đang lén lút quan sát nàng. Hắn thực sự không ngờ vết thương lại rách ra, vốn định khiến nàng mềm lòng, giờ xem ra đúng là phản tác dụng.
Khi hắn còn đang cân nhắc nên mở miệng giải thích thế nào thì bên ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói yểu điệu: "Vương gia có sao không ạ? Nghe nói vết thương của Vương gia bị rách ra, Niệm Doanh thật sự lo lắng, phụng mệnh lão gia đặc biệt đến chăm sóc Vương gia, kính xin Vương gia gặp mặt Niệm Doanh một lần."
Giọng nói như hoa lan nhỏ lệ, chỉ mấy câu đã đủ để khiến người nghe tưởng tượng về dung nhan của nữ tử xưng là Niệm Doanh kia chắc chắn không phải dạng vừa.
Nữ tử trong chốn quan trường thường chỉ là điểm xuyết cho nam nhân, Nhan Miểu thầm nghĩ, nữ tử tên Niệm Doanh này địa vị có lẽ không cao, nếu không cũng chẳng đến mức nửa đêm gió lạnh mà xuất hiện thế này.
Nghĩ đến đây, nàng có chút tò mò muốn biết phản ứng của Mộ Dung Hành, bèn mượn ánh sáng chập chờn từ nến, nhanh chóng liếc về phía hắn một cái. Ai ngờ đâu lại bị hắn bắt gặp ngay tại trận.
Không rõ là hắn vẫn luôn nhìn nàng, hay chỉ là tình cờ lướt qua.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Nhan Miểu đột nhiên có chút chột dạ, vội vã quay đầu đi chỗ khác.
Hắn biết mà, nàng giờ đã không còn là nàng của quá khứ. Giờ đến cả việc có người dâng nữ tử cho hắn, nàng cũng có thể tỏ vẻ chẳng mảy may bận tâm.
Nữ tử tự xưng là Niệm Doanh kia đứng trong gió lạnh chờ trọn một khắc, cũng không thấy ai mời vào. Tối nay nàng ta từng được gần gũi hầu hạ An Hòa Vương. Vị Vương gia này trẻ tuổi tuấn tú, hoàn toàn khác biệt với những bậc quyền quý nàng từng gặp. Chỉ một lúc đứng bên cạnh hắn cũng đủ khiến nàng ta xiêu lòng.
Xuất thân từ thanh quan nhưng nàng ta luôn tự giữ mình thanh cao, từ trước đến nay chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Vốn dĩ, nàng ta không muốn tham dự dạ yến của Trương phủ, nếu không vì Trương đại nhân vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì nàng ta chắc chắn đã từ chối. Nhưng đến lúc này, nàng ta lại cam tâm tình nguyện mà đến. Nghe tin vết thương An Hòa Vương tái phát, nàng ta vội vã đến đây.
Thậm chí chẳng ngại tự hạ thấp tư thái, nếu là trước đây, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Cả Định thành ai ai cũng biết danh hiệu thanh nhã tuyệt luân của cô nương Niệm Doanh.
Nàng ta trộm nghĩ, chỉ có nam nhân vĩ đại như vậy mới là người nàng nên gửi gắm cả đời.
Trong phòng, Nhan Miểu chịu không nổi cơn buồn ngủ, mí mắt vừa khép lại đã mở ra. Một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi tới khiến nàng không kìm được mà rùng mình một cái.
Mộ Dung Hành rốt cuộc muốn làm gì, không để người ta vào cũng chẳng bảo người ta đi, còn chiếm cả phòng nàng không chịu rời. Lại còn lấy cớ "nghỉ ngơi một chút", giữa đêm khuya hắn không ngủ thì người khác cũng cần ngủ chứ!
"Ngươi mau đi đi, ngoài kia còn có người đang chờ ngươi đấy!" Nàng hậm hực nói, vừa đi về phía giường, vừa bất mãn chỉ trích hành vi không biết xấu hổ tối nay của hắn.
"Nàng muốn nghỉ ngơi?" Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át của nàng vì buồn ngủ.
Nhan Miểu gật đầu liên tục, người khi buồn ngủ thường dễ nói chuyện hơn.
Hắn đưa tay, dùng tấm khăn sạch lau đi hơi ẩm nơi khóe mắt nàng, mang theo chút ý riêng: "Ta cũng muốn đi lắm, nhưng có người chắn trước cửa phòng nàng, ta không tiện đi."
Lời nói mập mờ của hắn đến tai Nhan Miểu thì thành: Trương Ứng Trầm đưa nữ nhân đến cho hắn, hắn không muốn nhưng bây giờ họ đang tá túc tại Trương phủ, cần phải giữ thể diện, thế nên việc này cần nàng ra mặt giải quyết.
Đã làm việc đắc tội người, cuối cùng cũng đổ lên đầu Mộ Dung Hành. Nàng chẳng chút băn khoăn, nhanh chóng bước ra ngoài, cùng nữ tử canh cửa thì thầm to nhỏ hồi lâu. Đến khi Niệm Doanh hai mắt mở to tròn, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Chẳng bao lâu sau, nàng ta thì rời đi với nét mặt khó xử, lúc đi còn quay đầu lại từng bước ba lần, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, tạo nên nét phong tình khiến người khác không khỏi thương cảm.
Mộ Dung Hành đứng cách xa, hắn không nghe rõ họ nói gì, nhưng đoán chắc không phải lời tốt đẹp.
"Người đã đi rồi, ngươi cũng mau cút đi." Nhan Miểu dùng tay áo che miệng ngáp, phẩy tay đuổi hắn: "Ta buồn ngủ chết mất!"
Thực ra, sau khi nói chuyện với người kia xong thì chút buồn ngủ còn sót lại đã sớm tan biến. Nàng chỉ muốn đuổi kẻ đang bám dai trong phòng mình đi cho nhanh.
Mộ Dung Hành từng bước tiến đến cửa, ngay khi sắp rời đi, hắn bỗng nhiên quay lại hỏi: "Nàng đã nói gì với ả?"
Nhan Miểu kéo chăn nằm lên giường, đáp qua loa: "Còn có thể nói gì? Chỉ là nói xấu ngươi đôi ba câu, nàng ta đã tin ngay."
Mặt Mộ Dung Hành thoắt cái đen lại, gằn giọng: "Nàng..."
"Ai yaaa!" Nhan Miểu ngắt lời: "Chuyện này không thể trách ta. Là ngươi bảo ta khiến nàng rời đi, nhưng đâu nói phải dùng cách nào." Nói xong, nàng kéo chăn cuộn mình, xoay người vào trong, dáng vẻ như muốn nói "đi thong thả, không tiễn."
Mộ Dung Hành bất lực thở dài, chỉ đành khép cửa rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Hành nhận lời mời của Trương Ứng Trầm đến tiền viện dùng bữa. Trên bàn bày đầy những món ăn bổ thân tráng dương. Nhìn thấy những món ấy, hắn không khỏi nhớ đến chậu nước lạnh đêm qua.
Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, mỉm cười tiếp chuyện.
Gã Trương Ứng Trầm này, cần phải xử lý sớm.
Việc xảy ra đêm qua rõ ràng đã trở thành chất xúc tác. Chưa đầy ba ngày sau, đoàn người = đã thông báo khởi hành.
Mộ Dung Hành cũng chẳng quan tâm vết thương của bản thân đã hồi phục ra sao. Nghe Sở Dược nói tình trạng của nàng ổn định, hắn lập tức hạ lệnh lên đường.
Trương Ứng Trầm nhiều lần cố giữ chân vị Vương gia nổi danh kinh thành này, nhưng Mộ Dung Hành lại chẳng nhìn thấu tâm tư của ông ta hay sao? Cuối cùng, hắn viện cớ không thể trái mệnh vua để từ chối.
Về phần Mộ Dung Hành làm gì, Nhan Miểu chẳng hề bận tâm, thậm chí còn cố ý lảng tránh. Đến khi trở về kinh thành, nàng mới nhận ra hắn đang bày ra một ván cờ lớn.
Kinh thành lúc này mang đến cho Nhan Miểu cảm giác xa lạ. Chỉ vài năm ngắn ngủi, nơi này đã khác hẳn những gì nàng nhớ. Quả nhiên, trên đời chỉ có sự đổi thay là điều bất biến.
Nhan Miểu từ chối sự "chăm sóc" của Mộ Dung Hành, nàng không đến ở trong tư dinh mà hắn chuẩn bị sẵn mà thản nhiên chọn một khách đ**m hỗn tạp. Lần này vào kinh,nàng không định ở lâu, chỉ muốn thăm Dụ Nhã. Chờ nàng ấy thoát khỏi bể khổ, nàng sẽ tìm một nơi yên tĩnh mà sống tự tại.
Mộ Dung Hành rõ ràng có rất nhiều việc phải làm. Sau khi an bài ổn thỏa cho Nhan Miểu, để lại vài hộ vệ bảo vệ nàng, hắn thì vội vã rời đi. Trong lòng hắn nhiều lần muốn đưa Nhan Miểu theo bên cạnh, nhưng những việc hắn sắp làm vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa nàng đã vào kinh, hắn đành gác lại ý nghĩ đó.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Nhan Miểu dẫn theo một hộ vệ đến Hồng Xương trà lâu, là quán trà nổi danh tại kinh thành. Nàng đi vội nên trên người không mang nổi nửa đồng bạc. Đứng trước cửa quán hồi lâu, nàng cân nhắc xem làm cách nào để lẻn vào dò la tin tức.
Hộ vệ phía sau nhìn thấy, bèn hỏi: "Sao Nhan tiểu thư không vào?"
Nhan Miểu thở dài, bất lực đáp: "Ta cũng muốn lắm, nhưng khổ nỗi không có một xu."
Một túi tiền căng phồng màu nâu lập tức được đưa đến, hộ vệ nói: "Đây là chủ tử chuẩn bị cho người, tiểu thư cứ yên tâm sử dụng."
Nhan Miểu cong môi cười, không chút khách sáo nhận lấy, thầm nghĩ: Tiền của Mộ Dung Hành không tiêu thì phí quá.
Có tiền, mọi việc trở nên dễ dàng. Nàng vừa bước vào trà lâu liền gọi một ấm trà Quân Sơn Ngân Châm đắt đỏ nhất, kèm theo mấy món điểm tâm. Tiểu nhị thấy nàng hào phóng nên cung kính dẫn nàng vào một gian phòng riêng.
"Khách quan, trà nước của ngài đây. Nếu có gì cần, cứ dặn dò tiểu nhân."
"Khoan đã." Nhan Miểu gọi tiểu nhị lại, vẫy tay ra hiệu hắn đến gần. Nàng lấy từ túi tiền ra một thỏi bạc, đưa cho hắn. Tiểu nhị lập tức nở nụ cười đến híp mắt.
"Tạ khách quan ban thưởng!"
Nhan Miểu phất tay, tỏ vẻ mãn nguyện, sau đó nói: "Tiểu ca, ta có việc muốn hỏi. Nếu ngươi trả lời tốt, ta sẽ thưởng thêm." Đầu ngón tay thon dài của nàng khẽ xoay một thỏi bạc trắng, ý tứ rõ ràng.
Tiểu nhị lập tức gật đầu lia lịa: "Khách quan cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy."
"Ngươi có biết phủ Khánh Ninh Hầu có một vị công tử bệnh nặng, bệnh tình của y liệu có khả năng chữa khỏi không?" Hỏi thăm chuyện bí mật của các gia tộc quyền quý luôn mang theo rủi ro. Thấy tiểu nhị có chút e dè, Nhan Miểu bèn giải thích: "Không giấu gì ngươi, biểu đệ của ta bệnh nặng không thuốc chữa. Nghe nói bệnh trạng của y giống hệt vị công tử kia, lại nghe người ta nói Hầu phủ có thần y nên ta đến đây thử vận may."
Lời nói chứa đầy sự bất lực và cay đắng, như thể nàng thực sự có một "biểu đệ" đang cận kề cái chết.
Nghe nàng đến để cầu y hỏi thuốc, tiểu nhị lập tức bớt dè chừng, hạ giọng đáp:
"Khách quan không biết đấy thôi, công tử Hầu phủ mắc bệnh từ trong bụng mẹ. Vài ngày trước còn truyền ra tin y thổ huyết không ngừng, ngay cả thái y trong cung cũng bảo phải chuẩn bị hậu sự."
Xem ra, thân thể vị công tử này đã rất suy kiệt.