"Chỉ tiếc thay cho phu nhân của công tử ấy, tuổi xuân còn trẻ mà phải chịu cảnh quả phụ thủ tiết, những ngày tháng về sau thật khó qua nổi."
"Phu nhân của công tử là ai?" Nhan Miểu đón lời, muốn thăm dò thêm chút tin tức.
"Khách quan, không phải tiểu nhân lắm chuyện, nhưng mà vị Hầu phu nhân kia thật sự là độc ác. Bà ta thường xuyên hành hạ người khác trong bóng tối, đến cả con dâu cũng chẳng tha, bọn hạ nhân làm việc trong phủ đã thay mấy đợt rồi!" Tiểu nhị thở dài, có vẻ như thật sự bất bình, còn khuyên Nhan Miểu: "Nếu ngài muốn cầu y, tốt nhất nên tránh xa phủ Khánh Ninh Hầu, những đại phu dây dưa với phủ đó chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp cả."
Tiểu nhị lui xuống, Nhan Miểu cầm trong tay chén trà sứ trắng nhỏ nhắn mà ngẫm nghĩ. Dẫu người ngoài nói sao, nàng vẫn nhất quyết phải tận mắt gặp Dụ Nhã một lần. Chỉ có tận mắt chứng kiến, tận miệng hỏi han, nàng mới có thể quyết định có nên đưa Dụ Nhã ra khỏi Hầu phủ hay không.
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía gã hộ vệ đang đứng đờ người.
Hộ vệ ngước mắt lên, cố gắng không đối diện ánh nhìn của nàng.
"Này, hộ vệ tiểu ca." Nàng bước lại gần, dùng tay xoay chỉnh lại gương mặt của hắn ta, miệng cười tươi rói: "Ngươi theo Mộ Dung Hành, chắc không ít lần làm những chuyện như trèo lên mái nhà người ta đúng không? Đưa ta lẻn vào phủ Khánh Ninh Hầu chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Nửa canh giờ sau, Nhan Miểu đổi sang một bộ áo thô rách vá chằng chịt, đứng bên cạnh một người phụ nữ to béo, cường tráng, tiếng nói sang sảng. Trước mặt họ là một xe thịt heo, thịt bò vừa được xử lý tươi mới.
Người phụ nữ này chính là chị dâu Lý, chuyên cung cấp thịt cho các gia đình quyền quý trong kinh thành, tính cách hào sảng, nghĩa khí. Bà là chị ruột của hộ vệ kia nên nàng mới có cơ hội đường đường chính chính vào phủ Khánh Ninh Hầu.
"Cô nương, lát vào trong cứ nói ngươi là biểu muội dưới quê của ta, đến phụ giúp ta làm việc." Chị dâu Lý dặn dò kỹ lưỡng: "Thịt mang vào sẽ do người trong phòng bếp quản lý, nhưng nếu phủ bận rộn thì có thể sẽ để ta phân chia đến các viện khác. Còn hôm nay có vào được viện khác hay không, phải trông vào vận khí của cô nương."
"Ta đã rõ, đa tạ tẩu tẩu."
Cửa hông phủ Khánh Ninh Hầu rất nhanh được mở sau tiếng gõ cửa của chị dâu Lý. Bà kéo tấm vải bạt che thịt lên, để lộ những tảng thịt tươi đỏ tươi, đợi kiểm tra xong, cánh tay rắn chắc thì đẩy xe thịt vào trong.
"Khoan đã, nàng ta là ai, đến đây làm gì?" Người gác cổng nhìn thấy Nhan Miểu lạ mặt thì bước ngang chắn lại.
Chị dâu Lý siết chặt chiếc khăn buộc trên eo, cười hớn hở giải thích: "Đây là biểu muội ta dưới quê mới lên, gia đình bảo nàng theo ta học cách làm ăn nên hôm nay ta dẫn theo để nàng mở mang tầm mắt."
Người gác cổng vẫn không nhượng bộ, chị dâu Lý lấy từ thắt lưng ra một thỏi bạc dúi vào tay hắn: "Lâu nay nhờ đại ca chiếu cố, chút lòng thành không đáng là bao."
Có bạc thì việc dễ làm, người gác cổng không ngăn cản nữa, khẽ gật đầu để họ đi qua.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng vào được phủ Khánh Ninh Hầu. Nhưng thân phận của họ bị hạn chế, không thể tự do đi lại trong phủ.
Thịt được giao đến phòng bếp, chị dâu Lý tinh mắt nhận ra quản sự bếp là Thôi ma ma, bà nhanh nhẹn bước lên bắt chuyện.
"Thôi ma ma hôm nay sắc mặt thật tốt, phòng bếp to thế này mà bà vẫn quán xuyến ngăn nắp, lại được Hầu phu nhân coi trọng, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Lời nịnh hót đẹp đẽ và khéo léo nhất chính là những lời mà các nha hoàn trong phủ cảm thấy thỏa mãn nhất.
Cũng cùng xuất thân thấp hèn, nhưng khi làm người hầu trong những gia đình quyền quý, họ không khỏi cảm thấy tự cao tự đại một cách vô thức, cho rằng làm nô tài cũng cao quý hơn kẻ khác. Thôi ma ma là người thuộc loại này.
Thôi ma ma liếc mắt nhìn chị dâu Lý, cất giọng từ tốn nhưng mang chút kiêu kỳ: "Được phu nhân tín nhiệm là phúc phận của ta. Bao nhiêu việc thế này, chẳng phải cũng cần phải lo chu toàn từng chút." Nói đoạn, bà ta xoa xoa bả vai có phần nhức mỏi.
"Ôi trời!" Chị dâu Lý nhanh nhảu đỡ bà ta ngồi xuống: "Ma ma vất vả quá rồi, mau nghỉ ngơi chút đi."
"Nghỉ ngơi gì chứ, không thấy từng phòng, từng viện đều đang chờ đồ cung ứng hay sao, bận đến mệt cả người."
Chị dâu Lý lén lút nhướng mắt, khinh thường thầm mắng mụ già thô lỗ, nói vài câu hay đã ra vẻ rồi!
Nhưng nét mặt vẫn niềm nở, sốt sắng: "Chuyện này có khó gì, ma ma chỉ cần lo giao đến phu nhân, phần còn lại cứ để ta phụ giúp. Thường ngày được ma ma giúp đỡ không ít, hôm nay cho ta báo đáp chút ân tình."
Hai người tung hứng nịnh bợ một hồi, Thôi ma ma cuối cùng cũng chịu về phòng nghỉ ngơi.
Chị dâu Lý và Nhan Miểu lấy rổ rau củ giả bộ làm người giao đồ, lần lượt đến các viện trong phủ.
Hầu phủ nhiều chủ tử, mãi đến chuyến thứ tư họ mới được dẫn đến viện của Dụ Nhã.
Vừa mở cửa viện, một mùi thuốc đắng ngắt xộc vào mũi.
Nhan Miểu và chị dâu Lý được đưa đến phòng bếp nhỏ. Một tiểu nha hoàn đang sắc thuốc cúi đầu ủ rũ, nhìn những món đồ vừa nhận mà lắc đầu thở dài: "Thân thể công tử yếu ớt thế kia, mấy ngày nay chẳng ăn được gì, ngay cả phu nhân cũng gầy đi nhiều."
Nói rồi, nàng đứng dậy đi kiểm tra những vật được gửi tới, đều là những thứ bổ dưỡng mà Hầu phu nhân đã đặc biệt dặn dò, ngoài ra đều là những nguyên liệu nấu ăn bình thường.
Nhan Miểu thấy nha hoàn này có phần quen mặt thì nói ngay: "Thời tiết nóng bức, nếu làm món nước chua ngọt từ quả vải, có lẽ sẽ dễ k*ch th*ch khẩu vị hơn."
Tiểu nha hoàn nghe giọng nói quen thuộc nên nhìn lại, khi đối diện với ánh mắt Nhan Miểu, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, suýt chút nữa thì thốt lên thành tiếng.
Nhan Miểu không dừng lại lâu, theo sau chị dâu Lý bước ra ngoài.
Tiểu nha hoàn thông minh nhanh trí, lập tức bỏ chiếc quạt lò trong tay, chạy ngay về hướng chính viện, sau đó lại nhanh chóng đuổi theo, vừa lúc họ chuẩn bị ra khỏi viện, nha hoàn lên tiếng gọi lại.
"Phu nhân nói hôm nay thịt rất tươi, làm thuốc thiện cho công tử rất phù hợp, muốn trực tiếp ban thưởng cho các ngươi." Nha hoàn giải tán người khác, dẫn hai người họ vào chính viện.
Một bóng dáng áo lục nhanh chóng xuất hiện từ sau bức rèm.
Nhan Miểu cuối cùng cũng gặp lại Dụ Nhã.
Búi tóc đoan trang, dung nhan như trước, chỉ là khuôn mặt thêm vài phần u sầu và bất lực so với thời thiếu nữ.
Vừa thấy Nhan Miểu, Dụ Nhã không khỏi kinh ngạc. Vì có người ngoài nên nàng chỉ đành nén nỗi vui mừng, bờ vai gầy khẽ run rẩy.
Chị dâu Lý và nha hoàn rất biết điều, tự giác lui vào phòng bên.
"Xa cách bao năm, tỷ tỷ vẫn ổn chứ?" Dẫu vận đồ thô kệch, ánh mắt Nhan Miểu vẫn ánh lên vẻ rạng rỡ, khác hẳn với dáng vẻ u buồn khi còn bị nhốt nơi hậu viện ngày xưa.
Dụ Nhã dùng khăn tay lau đi giọt nước mắt đang trào ra, chưa kịp nói đã thấy mắt đỏ hoe.
"Miểu Miểu." Không còn ai xung quanh, lớp vỏ cứng cỏi ngày thường lập tức sụp đổ, Dụ Nhã lao vào vòng tay của Nhan Miểu, dùng hết sức mà ôm lấy.
Không cần nói nhiều, quãng đời còn lại có thể gặp nhau lần nữa đã vô cùng may mắn.
"Chắc hẳn muội cũng đã nghe qua chuyện mẹ chồng ta ngang ngược. Phu quân thân thể yếu đuối, khó có con nối dõi, vậy mà bà ta còn buông lời... buông lời..." Giọng nói nghẹn lại, nước mắt giàn giụa không cầm nổi.
"Tỷ đừng khóc, từ từ nói." Đôi tay mềm mại vỗ về nhẹ nhàng lên tấm lưng gầy gò của Dụ Nhã, giúp nàng ấy bình ổn lại cảm xúc.
Đôi mắt Dụ Nhã đẫm lệ, những ấm ức dồn nén bao ngày bỗng hóa thành suối trào: "Bà ấy dám nói rằng nếu ta không sinh được con, sẽ bắt ta tuẫn táng cùng phu quân!" Nói dứt lời, trước ngực áo Nhan Miểu đã ướt đẫm một mảng vì nước mắt.
Chuyện tuẫn táng người sống đã bị cấm từ triều trước, nay triều đình lại càng không dung thứ. Ngay cả khi có tang lễ lớn cũng không hề xảy ra hành vi như vậy. Vậy mà một phu nhân Hầu phủ lại dám ngang nhiên ác độc đến mức ấy!
Từ khi Dụ Nhã gả vào Hầu phủ, thân thể công tử có khi tốt khi xấu. Những lúc nghiêm trọng, y mê man không tỉnh cả đêm. Hầu phu nhân thấy chuyện xung hỉ không hiệu quả, dĩ nhiên chẳng còn đối đãi với nàng bằng lễ nghĩa.
Trưởng công tử tuy thân thể yếu ớt nhưng tấm lòng lại rất tốt. Tuy tình cảm giữa y và Dụ Nhã chẳng phải tương hợp, nhưng cũng có sự tôn trọng đối đãi nhau. Những khi tỉnh táo, y còn che chở cho nàng ấy. Nhưng một khi hôn mê, Hầu phu nhân lại lấy cớ thiếu chăm sóc để ra sức chỉ trích Dụ Nhã.
"Tỷ muốn rời khỏi nơi đây không?" Tình cảnh của Dụ Nhã rõ ràng chẳng tốt đẹp gì, nhưng muốn thoát khỏi cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
"Phu quân đối xử với ta rất tốt, y không thể thiếu người chăm sóc bên cạnh. Ta..." Đôi mắt đẹp của nữ tử hướng về nội thất phía sau lớp rèm che, nơi người bên trong đang chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề.
Hiếm thấy người đời tuyệt tình.
Những ngày tháng ở Hầu phủ không dễ chịu, đối với Dụ Nhã, cuộc hôn nhân này từ đầu đã là sự thỏa hiệp và trao đổi. Nàng ấy từng không biết bao lần muốn chấp nhận số phận, thậm chí nghĩ rằng sẽ tự kết liễu đời mình khi phu quân mất.
"Tỷ còn nhớ Tu Tấn không?" Nhan Miểu quan sát vẻ mặt của nàng ấy, nước mắt dính trên lông mi, vừa nghe thấy cái tên đó thì đôi mi khẽ chớp liên tục, bàn tay đặt lên ngực mà chẳng thốt nổi lời nào.
Nàng ấy rõ ràng vẫn nhớ nhưng không thể nói ra.
Thấy tình cảnh này, Nhan Miểu cũng không ép hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng nói: "Lần này ta đến kinh thành, không chỉ vì lo lắng cho tỷ. Tỷ có biết, Tu Tấn từng tìm đến ta, hắn muốn dẫn tỷ rời khỏi đây."
Ánh mắt Dụ Nhã dao động, lý do năm xưa họ chia cắt cả hai đều tự hiểu rõ. Sau một lúc trầm mặc, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hắn... giờ sống có tốt không?"
"Hắn hiện giờ đã được lên chức quan tam phẩm lĩnh quân, có quan có chức. Nghe nói hắn chịu không ít khổ nhọc mới đổi lấy được vinh quang hôm nay. Nếu tỷ đi theo hắn, hắn nhất định có thể bảo vệ tỷ cả đời."
Dụ Nhã do dự. Ngày trước, khi hai người bị ép chia lìa, những đau khổ Tu Tấn chịu đựng nàng ấy đều thấy rõ trong lòng. Nàng ấy không dám, cũng không thể hại hắn thêm lần thứ hai.
"Nếu tỷ nghĩ kỹ rồi, hãy nhắn người báo tin cho chị dâu Lý, ta sẽ giúp tỷ sắp xếp."
Các nàng không tiện nán lại lâu, đã chậm trễ tới cực hạn. Dụ Nhã nắm lấy tay nàng, trong ánh mắt tràn ngập sự lưu luyến không nỡ, cuối cùng đành buông lỏng ra.
Sau khi phân phát hết số thực phẩm còn lại, Nhan Miểu cùng chị dâu Lý thu dọn xe chở thịt, chuẩn bị rời khỏi.
Tổ tiên Hầu phủ phú quý, tòa phủ đệ này được xây dựng vô cùng tinh xảo hoa lệ. Trong phủ có nhiều tiểu thư khuê các, thường hay tổ chức yến hội nhỏ để kết giao.
Hôm nay không biết là tiểu thư nào đó khởi xướng, tụ họp thưởng thức hoa sen đầu hạ.
Giữa tiếng oanh yến nỉ non, Nhan Miểu đang âm thầm tính toán kế hoạch đưa Dụ Nhã rời đi. Chỉ dựa vào năng lực của Tu Tấn, khó lòng đưa được người ra khỏi phủ. Nhưng nếu mượn lực của Mộ Dung Hành, chắc hẳn sẽ có thêm vài phần cơ hội.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Một bàn tay bôi nước nhuộm hoa móng vươn ra từ phía sau, bất ngờ níu lấy cánh tay Nhan Miểu.
Nàng bị kéo mạnh, lảo đảo suýt ngã.
Khi đứng vững, nàng mới nhìn rõ kẻ không mời mà đến.
"Nhan Miểu? Quả nhiên là ngươi!"
Người tới lại chính là Hoa Ninh! Nàng ta làm sao lại xuất hiện ở Hầu phủ này?
Trang phục của nàng ta vẫn phô trương hoa lệ như ngày nào, chẳng khác nào một phi tần trong cung đình.
"Không ngờ lại gặp lại ngươi." Giọng nói mang đầy vẻ mỉa mai chế giễu. Hoa Ninh mắt hơi khép, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Thấy y phục nàng rách rưới, trong mắt thì hiện chút khinh ghét: "Xem ra ngươi mấy năm nay sống cũng chẳng ra sao."
Ánh mắt nàng ta lướt qua chiếc xe chở thịt, chiếc khăn tay đặt sát mũi như muốn xua tan mùi xú uế: "Ngươi làm nghề bán thịt? Chả trách cả người toàn mùi tanh tưởi."
"Đã lâu không gặp. Quận chúa hôm nay có chuyện gì muốn nói?" Nhan Miểu bình tĩnh đáp lại.