Mặc dù đã tới tham gia thọ yến của người ta, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy bộ dáng của chính chủ trông như thế nào.
Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: “Xuỵt! Bắt đầu rồi, đừng nói chuyện. Chỉ ngồi xem thôi!”
Nghe vậy, tôi cũng ngừng nói và nhìn về phía đài cao bên cạnh quảng trường.
Sau khi tiếng chuông vang lên ba hồi liên tiếp thì có hai bóng người đang chậm rãi bước ra từ phía sau đài cao.
Ngay khi hai người này xuất hiện, tôi đã nhìn thấy rõ đối phương.
Một người trong số đó không ai khác chính là Dạ Phong trang chủ của U Dạ sơn trang này.
Mà bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.
Nhìn bề ngoài thì chỉ mới ngoài hai mươi, đường nét thanh tú, dáng người cao ráo, trên người mặc một bộ váy dài màu đen, toát ra dáng vẻ quý phái và sang trọng.
Hai người này vừa xuất hiện, tiếp theo đó chỉ thấy Dạ Phong chắp tay vái chào về phía đám người ở phía dưới.
Sau đó mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật 180 tuổi của em gái nhà tôi, chư vị đồng đạo có thể đại giá quang lâm, là niềm vinh hạnh của U Dạ sơn trang tôi, cũng là sự may mắn của em gái tôi. Nên hôm nay, Dạ Phong tôi xin thay mặt em gái và toàn thể U Dạ sơn trang cảm ơn chư vị.”
Lời còn chưa dứt thì đã có một tên gia nô bưng một cái mâm đi tới.
Trên mâm còn có hai ly rượu.
Dạ Phong và Dạ Hinh mỗi người cầm một ly, sau đó Dạ Hinh nói: “Tiểu nữ Dạ Hinh và huynh trưởng Dạ Phong, kính chư vị đồng đạo một ly...”
Nói xong, Dạ Phong và Dạ Hinh giơ tay kính rượu, mà đám khách mời như chúng tôi cũng không dám chậm trễ.
Cũng cầm ly rượu trước mặt lên, đồng thanh nói với Dạ Hinh: “Chúc mừng sinh nhật của Dạ Hinh tiểu thư …”
“Chúc Dạ Hinh tiểu thư sinh nhật vui vẻ!”
“Dạ Hinh tiểu thư vẫn xinh đẹp như vậy!”
“Dạ Hinh tiểu thư có muốn cân nhắc đến tại hạ không?”
“Ha ha ha!”
Bầu không khí rất sôi nổi, sau khi nói xong một câu, mọi người đã uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Dạ Phong uống xong, lại lải nhải dài dòng nói vài câu nữa, sau đó còn giao lưu với mọi người dưới khán đài vài câu.
Tôi cũng không nghe nhiều mà chỉ chú ý đến ba người ở bên cạnh.
Một lúc sau, bữa tiệc bắt đầu.
Nhưng đám quỷ này cũng không cầm đũa lên ăn mà chỉ hút một ngụm hương ngắn ở trước mặt.
Từng người trong số họ đều mang theo vẻ mặt hưởng thụ giống như đang ăn thịt ăn cá vậy.
Khói của nhang cung phụng không ngừng bay vào trong mũi của bọn họ, mà bọn họ cũng nhanh chóng hít vào, vẻ mặt tràn đầy sảng khoái.
Nhưng chỉ có một bàn năm người chúng tôi là không hít thứ đồ chơi này.
Một là tôi, hai là Lương Sở, còn về phần ba người còn lại và người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh tôi cùng hai người không phải người cũng không phải xác chết kia.
Bởi vì tôi cảm thấy rất tò mò về người đàn ông mặc đồ đen ngồi bên cạnh mình, cho nên tôi đã cầm đũa lên, lấy cớ để lại gần mà nói chuyện với đối phương: “Đạo hữu, dùng bữa, dùng bữa!”
Nói xong, tôi theo bản năng liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen kia một cái, có ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Người đàn ông mặc áo choàng đen thấy tôi nói chuyện thì hơi nghiêng đầu về phía tôi.
Đối phương chỉ hơi nghiêng đầu, nhưng tôi đã phát hiện, khuôn mặt ở dưới lớp áo choàng màu đen kia thực ra là một đầu trâu.
Tuy rằng không rõ ràng lắm, có chút mơ hồ.
Nhưng tôi có thể chắc chắn 90%, khuôn mặt đó là một cái đầu trâu.
Nó có đôi mắt to như chuông đồng, lỗ mũi to, trên đó còn mang theo một cái vòng.
Khó trách tên này lại thở nặng nề như vậy, hóa ra là một tên Yêu Ngưu (Trâu Yêu).
Nhưng cảm giác đó cũng không đúng, nếu bản thân gã là Yêu Ngưu, mà khoảng cách giữa tôi với gã gần như vậy, sao lại không cảm nhận được yêu khí chứ?
Trong lòng còn đang tự mình lẩm bẩm, tên Yêu Ngưu kia đột nhiên mở miệng nói: “Đạo hữu, mời!”
Giọng điệu rất trầm, sau khi nói xong thì giơ tay cầm đũa lên, chuẩn bị gắp đồ ăn.
Bàn tay mà gã đưa ra quả thực là bàn tay của con người, nhưng lông tơ trên đó rất dài, hơn nữa còn tương đối đen.
Sau khi xác nhận người kia là Yêu Ngưu thì lòng tò mò của tôi cũng không còn lớn nữa.
Mặc dù trước kia tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy Yêu Ngưu, nhưng tôi nghĩ đó cũng chỉ là một con trâu đã tu luyện thành yêu quái mà thôi, không có gì to tát cả.
Sau đó tôi cũng bắt đầu gắp thức ăn, hương vị của những món ăn này rất ngon, có thể sánh ngang với rất nhiều đầu bếp có tay nghề.
Nhưng tôi cũng biết rằng dù có ăn bao nhiêu đi chăng nữa, vĩnh viễn đều không thể ăn no.
Vừa mở tiệc không bao lâu thì Dạ Phong đã dẫn em gái của mình đến bàn của chúng tôi.
Khi nhìn thấy chính chủ đến, chúng tôi cũng đều rất nể tình mà bưng ly rượu lên.
Dạ Phong lải nhải dài dòng vài câu khách sáo, sau đó để em gái Dạ Hinh của mình ngồi ở đây.
Mà Dạ Phong thân là trang chủ và là anh trai của Dạ Hinh, sau khi anh ta nói vài câu khách sáo thì dẫn theo vài người hầu đến chào hỏi những vị khách còn lại.
Dạ Hinh này rất hay nói và trông giống như một cô công chúa vậy.
Vừa ngồi xuống, cô ấy đã cầm ly rượu lên và cùng chúng tôi uống một ngụm, động tác của cô ấy rất đoan trang, lời nói cũng rất phù hợp, tạo cho người ta một loại cảm giác thuộc về tiểu thư khuê các.