Thân là chủ nhân, cô ấy cũng chào hỏi mọi người ở bàn của chúng tôi rất thân thiện.
Tôi không quen cô ấy, nhưng Dạ Hinh lại biết đến tôi, thậm chí còn lịch sự chào hỏi và cười với tôi.
Nhưng cô ấy lại càng thích nói chuyện với Mộ Dung Ngôn hơn.
Nhưng trừ những thứ này ra, cách xưng hô của Dạ Hinh dành cho tên Yêu Ngưu mặc áo choàng đen ngồi bên cạnh tôi và hai tên không phải người cũng không phải xác chết kia, lại thu hút sự chú ý của tôi và khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Bởi vì Dạ Hinh gọi tên Yêu Ngưu mặc áo choàng đen là “Minh sứ” và hai tên không phải người cũng không phải xác chết kia là “Quan sai”...
*******
Khi nghe Dạ Hinh gọi bọn họ là “Minh sứ” và “Quan sai’", trong lòng tôi rất tò mò.
Minh sứ? Quan sai? Hai cái tên này nghe qua có vẻ rất lợi hại.
Hơn nữa còn khiến tôi có cảm giác ba người này có lai lịch rất lớn.
Bởi vì ngoài danh xưng của bọn họ ra thì Dạ Hinh còn thể hiện sự cung kính đặc biệt đối với ba người này.
Mà ba người này chắc là cùng một chỗ, Dạ Hinh đối với người đầu trâu áo dên kia rất tôn kính, thỉnh thoảng còn kính rượu với gã.
Chỉ là tên đầu trâu kia không nói chuyện nhiều, chủ yếu phát ra các từ “Ừm ừm ồ ồ” chứ rất ít nói.
Mọi người ngồi đây đều khá tò mò về ba người này, hình như ngoài Dạ Hinh ra thì không ai biết ba người này có lai lịch gì.
Mà Dạ Hinh cũng không chủ động giới thiệu.
Bởi vì tôi cũng không quen thuộc cái vòng luẩn quẩn này cho nên không mở miệng hỏi thăm, cảm thấy làm như vậy có hơi lỗ mãng quá.
Nhưng rượu đã uống được một nửa, Vương Bảo Thành bỗng nhiên giơ ly rượu lên, nói với tên đầu trâu áo đen và hai tên không phải người không phải quỷ: “Ba vị, tôi là Thiết Long Đầu của nghĩa trang Kim Sơn, Vương Bảo Thành, không biết ba vị xưng hô như thế nào!”
Ba người kia chợt nghe Vương Bảo Thành mở miệng thì không khỏi sững sờ trong chốc lát, hai tên không phải người cũng chẳng phải quỷ kia quay đầu nhìn đầu trâu áo đen, giống như là đang chờ câu trả lời của gã.
Về phần Dạ Hinh có vẻ cũng sửng sốt một chút.
Cho dù cô ấy thân là chủ nhân của U Dạ sơn trang này, là nhân vật chính hôm nay nhưng lúc này cũng không lên tiếng, mà đang đánh giá tên đầu trâu áo choàng đen kia, như thể cô ấy cũng không quyết định được và không biết mở miệng nói thế nào.
Đồng thời, toàn bộ người trên bàn lúc này đều nhìn về phía đầu trâu mặc áo choàng đen, muốn biết thân phận của gã.
Mà gã do dự một lát sau đó phát ra tiếng cười “Ha ha ha” với bộ dạng xấu hổ: “Ngưỡng mộ đã lâu. Ba người bọn tôi cũng chỉ là ba con quỷ hoang dã mà thôi, không đáng nhắc tới! Không nói cũng được!”
Tên này rõ ràng không muốn nói ra tên thật của mình nên đã lảng tránh nói qua loa cho xong chuyện.
Thế nhưng gã tự xưng mình là quỷ càng khiến tôi ngạc nhiên hơn.
Bởi vì từ trên người bọn họ, tôi không cảm nhận được âm khí lạnh lẽo, hơn nữa ba người này đều có thân thể của riêng mình.
Đã là quỷ thì đều là hư vô, cũng không có chân thân. Nếu như ba người này thật sự là quỷ, vậy túi da này của bọn họ là sao đây? Chẳng lẽ là mượn xác để hoàn hồn sao?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng Vương Bảo Thành có vẻ đã uống không ít nên lúc này có chút hưng phấn.
Anh ta cũng không cảm giác được đối phương không muốn tiết lộ danh tính, ngược lại còn cười nói: “Đạo hữu, đây chính là anh không đúng rồi, chúng ta đều đến U Dạ sơn trang này làm khách, đều có duyên phận cả. Kết giao bằng hữu nào!”
“Vương Bảo Thành tôi cũng không nhìn xuất thân, ngay cả u hồn dã quỷ cũng có thể kết giao. Trong phạm vi của nghĩa trang Kim Sơn cũng được coi là quỷ có chút thực lực, về sau nếu đạo hữu có hành tẩu ở khu vực này chỉ cần báo tên của Vương Bảo Thành tôi, dù chuyện có lớn thì nghĩa trang Kim Sơn cũng có thể giải quyết được.”
Vương Bảo Thành lắc lư mở miệng, nhưng mà lời này nghe qua thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Nghĩa trang Kim Sơn ở chỗ này quả thực là một nghĩa trang lớn, dùng cả một ngọn núi để làm nghĩa trang, bên trong còn có rất nhiều tháp hương.
Bởi vì ở đây có phong thủy tốt và được quản lý tốt nên cho dù là một số người ở nơi khác cũng nguyện ý đưa người thân đã qua đời của mình đến nghĩa trang Kim Sơn mai táng.
Mà Vương Bảo Thành, chính là Thiết Long Đầu của nghĩa trang này, quản lý hàng trăm hàng ngàn huyệt vị mộ phần, tuy rằng bên trong đại đa số đều là quỷ hồn bình thường, sau khi chết đều sẽ đi đầu thai, nhưng cũng có một bộ phận lưu lại và trở thành thủ hạ của Vương Bảo Thành.
Một thế lực như vậy, đúng là có chút năng lực, Vương Bảo Thành nói lời này cũng không tính là phóng đại.
Nhưng điều khiến tôi tuyệt đối không ngờ tới chính là Vương Bảo Thành vừa nói ra lời này, hai tên không phải quỷ cũng không phải xác chết được gọi là “Quan sai” kia lại giận tím mặt, bỗng nhiên vỗ bàn, chỉ nghe “rầm” một tiếng rồi thình lình đứng dậy.
Cùng lúc đó chỉ nghe thấy một người trong đó đã có vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Vương Bảo Thành: “Mày là cái thá gì, đại nhân nhà tao cần mày che chở sao?”
“Cái gì vậy, chỉ là một kẻ hèn ở nghĩa trang Kim Sơn, cũng dám mạnh miệng như thế! Cũng không biết tự soi mặt mình vào trong nước tiểu xem trông như thế nào.”