Hiện tại Vương Bảo Thành, Đằng Ngưu cùng đối phương xảy ra xung đột, Mộ Dung Ngôn vừa rồi tuy rằng không mở miệng, nhưng một lát nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ Mộ Dung Ngôn cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Nếu cô ấy ra tay thì Chu Vận cũng sẽ gia nhập chiến đấu, Chu Vận và Mộ Dung Ngôn có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là chị em đồng môn.
Tôi lập tức thấy rõ tình hình, không cần phải nói. Nếu thật sự đánh nhau, tôi tuyệt đối sẽ trợ giúp Vương Bảo Thành bên này.
Chúng tôi không chỉ là cùng một trận doanh, mà Vương ca còn là ân nhân từng cứu mạng tôi.
Đối phương xác thực có chút kiêu ngạo, rất không nể mặt Vương ca.
Sắc mặt tôi trầm xuống, nhưng cũng giống như đám người Mộ Dung Ngôn, đều không đứng dậy.
Thứ nhất, chúng tôi đều là khách còn nơi này là yến tiệc.
Thứ hai vẫn còn chưa động thủ nên lúc này cũng không thích hợp xé rách mặt.
Mấy bàn xung quanh đã sớm nghị luận sôi nổi. Thậm chí có người đã đi lại gần, muốn nhìn xem đang xảy ra chuyện gì.
“Vương ca, Ngưu ca, các anh đang làm gì thế?”
“Các vị bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, dĩ hòa vi quý!”
“Mọi người tiếp tục tuống rượu, tiếp tục uống rượu, bớt giận!”
“…”
Ai đó ở bên cạnh cũng hùa theo nói và tập trung lại đây.
Mà Dạ Hinh đang có mặt ở đây cũng bị dọa cho xanh mặt.
Cô ấy vội vàng nói với hai tên không phải quỷ cũng không phải xác chết kia: “Hai vị quan sai bớt giận, hai vị quan sai bớt giận, bọn họ đều không có ý gì đâu! Mọi người giải tán đi, đi thôi đi thôi, tiếp tục uống rượu, tiếp tục uống rượu nào…”
Dạ Hinh vừa dứt lời thì đầu trâu áo đen vốn đang im lặng ngồi trên ghế bỗng trầm thấp mở miệng nói: “Rượu này xem ra là không có cách nào uống được rồi, hai vị này hữu ý hay vô ý bản sứ không biết, bản sứ chỉ biết là vừa vặn có nhiệm vụ thu hai con quỷ còn chưa có hoàn thành, đã có tiểu quỷ đưa tới tận tay vậy thì chính là hai người bọn họ đi!”
Động tác của gã cũng không nhanh lắm, nhưng loại khí thế này của gã lại rất mạnh, hơn nữa sau lưng gã còn tỏa ra luồng khí đen nhàn nhạt, tôi có cảm giác gã chính là một đại ma vương.
“Hừ! Chúng ta ra bên ngoài đánh, hôm nay là sinh nhật của Dạ Hinh tiểu thư, đánh ở chỗ này sẽ làm hỏng không khí vui vẻ!”
“Đừng, đừng, Vương Bảo Thành đại ca, anh ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc mà! Mau nhận lỗi với Minh sứ, xin lỗi đi...” Dạ Hinh gấp gáp đến mức nói lắp.
Nhưng Vương Bảo Thành vẫn không cho là đúng, Đằng Ngưu lại mở miệng nói: “Dạ Hinh tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô. Minh sứ, ha ha! Đặt tên thật đúng là máu chó, thật sự xem mình là quỷ sai rồi sao?”
“Có phải quỷ sai hay không, mày không quản được, nhưng qua đêm nay, cả hai đứa mày đều sẽ không còn tồn tại!” Đầu trâu áo đen thản nhiên mở miệng, đồng thời xòe bàn tay ra, một sợi xích sắt thình lình xuất hiện trong tay gã.
Xích sắt kia thô to, lạnh lẽo dị thường, nhìn qua cực kì lạnh.
Hơn nữa xích sắt này vừa xuất hiện, đối phương không chút do dự vung ra một roi, nhắm thẳng vào hai người Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu.
Tốc độ đó cực nhanh, nhưng phản ứng của hai người Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu cũng không chậm, nhanh chóng né tránh.
Kết quả sợi xích sắt kia sượt qua bả vai hai người rồi rơi xuống, cuối cùng chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng”, nện ở ngay giữa bàn tiệc khiến nó bị chẻ làm đôi.
Mấy người chúng tôi bên này thấy cục diện như vậy sao còn có thể ngồi yên được nữa? Trong nháy mắt đã bay lui về phía sau, kéo dài khoảng cách.
Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu thấy đối phương động thủ, trong nháy mắt cũng tức giận.
Bọn họ mở bàn tay ra, trong giây lát khí đen vờn quanh, cuối cùng trong tay hai người đều tự xuất hiện một thanh đao lớn.
Đại Hoàn đao vừa xuất hiện, hai người liền giơ đao lên bổ về phía ba người kia.
Hai người kia thấy thế thì gầm nhẹ, tiến lên nghênh đón.
Từ bên hông mỗi người rút ra một sợi xích sắt dài nhỏ, “Rầm rầm” chuyển động, cùng Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu khai chiến.
Trong phút chốc, bốn người họ đã xông vào đánh nhau.
Tiếng “bốp bốp” không ngừng vang lên bên tai, từng trận âm lực mênh mông cuồn cuộn bộc phát ra ngoài, thực lực hai bên đều vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà thực lực của đầu trâu áo đen kia càng mạnh hơn, khí lạnh tỏa ra càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Lúc này gã lạnh lùng cười: “Không biết tốt xấu!”
Chưa nói xong đã nhấc lên xích sắt thô to.
Mộ Dung Ngôn bên cạnh tôi thấy thế, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, không hề báo trước cũng trực tiếp nghênh đón, muốn đối kháng với tên cầm xích sắt thô to kia.
Mộ Dung Ngôn vừa hành động, vẻ mặt của rất nhiều tân khách ở xung quanh đã lần lượt trầm xuống, toàn thân chấn động, cũng tỏa ra âm khí mạnh mẽ trực tiếp vây quanh.
Đây đều là đám quỷ lão do Mộ Dung Ngôn cầm đầu, ngày thường có mối quan hệ rất tốt với Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu.
Bây giờ Vương Bảo Thành đang đánh nhau, minh chủ Mộ Dung Ngôn của bọn họ cũng trực tiếp ra tay, bọn họ cũng không quan tâm có phải là tiệc tùng hay không, nhao nhao gia nhập chiến đấu.
Tất cả những chuyện này phát sinh rất nhanh, từ việc gã đầu trâu rút ra xích sắt, đến Mộ Dung Ngôn ra tay, trước sau chỉ hơn kém nhau ba giây.