Có thể nói tất cả những thứ này đều phát sinh trong nháy mắt, chờ đến lúc một số người bên ngoài kịp phản ứng thì tình cảnh đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, sớm đánh quấy thành một nồi cháo rồi.
Dạ Hinh đứng ở bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi xanh xao mặt mày, nhỏ giọng nói: “Xong rồi, xong rồi, tất cả mọi người thực sự xong rồi...”
Nhưng lúc này mọi người đang bận đánh nhau thì làm gì có ai mà để ý tới lời của cô ấy chứ?
Mà tôi thấy hai người họ đều ra tay, cũng định đi lên hỗ trợ.
Mặc kệ nói như thế nào, cũng tại bên kia làm quá mức, thật sự kiêu ngạo, không ai bì nổi.
Vương ca đã có lòng tốt kết bạn còn bày ra thái độ như thế, thật đúng là quá đề cao bản thân.
Thế nhưng ngay khi tôi vừa mới vận sức, còn chưa kịp xuất thủ thì cái tên đầu trâu áo đen bỗng nhiên rít gào một tiếng “Gừ”, phát ra một tiếng gầm nghèn nghẹn như tiếng trâu rống.
Ngay sau đó, tôi cảm giác được làn sóng âm khí lạnh băng thổi quét tứ phương, hóa thành những cơn cuồng phong nhanh chóng xông lên.
Ít nhất mười người ở gần đó trong đó cũng bao gồm cả tôi trong phút chốc đã bị cỗ âm hàn kia đánh bay.
Trong nháy mắt cả người tôi bay lên tựa như một chiếc lá nhẹ tênh.
Vào lúc này bỗng nhiên có một người đã đỡ lấy tôi.
Liếc mắt nhìn qua, hóa ra là Lương Sở.
Ngay phía trước, Mộ Dung Ngôn và gã đầu trâu áo đen vẫn đang đánh nhau túi bụi, thậm chí Chu Vận cũng xông lên.
Lúc này cuộc giao tranh đã đánh đến một đầu khác của quảng trường, vô cùng ác liệt.
Lương Sở đỡ tôi rồi vội vàng mở miệng nói: “Đinh Phàm, anh không sao chứ! Nơi này quá nguy hiểm, mau rời đi đi!”
Tôi trầm mặt xuống, đứng vững lại: “Cám ơn người anh em. Tôi không sao, nhưng tên kia thì có chuyện!” Nói xong, tôi đột nhiên lao ra, toàn thân run lên, vận chuyển Hoả Thiên Khí tới cực hạn, nhắm ngay vòng chiến liền xông lên......
****
Cái tên đầu trâu kia có thể nói là vô cùng lợi hại, Mộ Dung Ngôn có đạo hạnh gì chứ? Chính là cường giả có cấp bậc Đạo Tôn đấy.
Nhưng đối với loại tồn tại này, cộng thêm một Chu Vận không kém Mộ Dung Ngôn quá nhiều, thế nhưng cũng đánh không lại đối phương.
Ở bên kia Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu chỉ có thể đánh ngang tay với hai tên không phải quỷ cũng không phải xác chết kia.
Ba người này có thể nói là rất mạnh mẽ, không biết họ có lai lịch gì mà có được tu vi cao như thế.
Đạo hạnh của tôi không cao cho nên nếu tôi ngu ngốc trực tiếp nhào tới thì chẳng khác nào đi chịu chết.
Cho nên về sau khi nhảy vào cuộc chiến, tôi cũng không lập tức lao vào làm bia đỡ đạn.
Thay vào đó là vòng quanh bọn họ thăm dò với dự định sẽ đánh lén đối phương.
Trong lúc này, trước đó có rất nhiều quỷ lão bị đánh bay cũng đều hồi phục lại tinh thần, cũng nhao nhao ra tay lần nữa.
Mỗi người trong số họ đều lợi hại hơn tôi, tôi thực chất cũng chỉ là một tên gà mờ mà thôi.
Tuy rằng tôi rất yếu nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Nhưng vào lúc này, một tên không phải quỷ cũng không phải xác chết đã bị vây công, bốn người đánh một mình gã ta.
Tên kia rất hung hãn, tuy là một chọi bốn nhưng vẫn chống cự được.
Tuy nhiên khi đang loanh quanh thăm dò bốn phía tôi đã phát hiện ra khoảng trống sơ hở của đối phương.
Không một chút do dự tôi đã vận công để tạo ra Hoả Thiên Khí, để cho tốc độ và sức mạnh của mình đạt tới đỉnh cao nhất.
Sau đó nhanh chóng lôi ra một lá bùa, lặng lẽ không một tiếng động trực tiếp nhào tới, vỗ một cái không hề báo trước.
Tôi ra tay cực nhanh và canh thời gian vừa đúng.
Hơn nữa tên đó lại đang bị bốn vị quỷ lão còn lại khống chế, kết quả là lá bùa chú này của tôi đã không sai lệch mà vỗ vào sau lưng gã ngay tại chỗ.
Ngay lúc tên kia bị dính bùa, sắc mặt kinh biến, thầm nghĩ không xong.
Cũng không đợi gã ta có phản ứng gì nhiều, tôi đã nhanh chóng kết ấn, trong miệng bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Cấp tốc nghe lệnh, phá!”
Vừa dứt lời, “Bùa Trấn Sát” bỗng nhiên lóe ra một luồng ánh sáng trắng, ngay sau đó chỉ nghe “Ầm” một tiếng trầm vang rồi nổ tung tại chỗ.
Trong nháy mắt đó đã có một trận dương khí cực nóng trào ra.
Cái tên không phải quỷ cũng không phải xác chết đã kêu thảm một tiếng, cả người bị nổ tung văng trên mặt đất.
Tên này mới vừa bị đánh ngã xuống đất, một tên khác đột nhiên nhảy lên gầm một tiếng: “Dám đả thương người anh em của tao, đêm nay phải lấy mạng của mày!”
Nói xong gã ta cầm xích sắt tiến lên.
Vừa rồi tôi đã tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc niệm chú, làm sao có thể nghĩ đến điều này chứ?
Càng không nghĩ tới, tên này vậy mà còn có thể đột phá vòng vây để đến đây đánh tôi.
Kết quả cũng có thể tưởng tượng được, sợi xích sắt đã đập vào lưng tôi ngay tại chỗ.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy lưng mình đau nhói, theo bản năng gào lên một tiếng rồi thuận thế mà ngã xuống đất.
Quán tính quá lớn khiến tôi liên tục lăn vài vòng.
Giờ phút này tôi chỉ cảm thấy phía sau lưng như toác ra, rất đau.
Nhưng tôi cũng không kêu mà cắn răng khẽ quát: “Tên khốn kiếp này! Vậy mà mày lại đánh lén tao!”
Nói xong tôi loạng choạng đứng dậy.
Nhưng còn chưa kịp đứng vững thì đã cảm thấy một trận khí lạnh băng đột nhiên bao phủ cả người, sau đó liền nghe được Mộ Dung Ngôn kinh hô một tiếng: “Tên cặn bã chết tiệt, mau tránh ra!”