Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1008

Chương 1008 Chương 1008

Âm thanh của Mộ Dung Ngôn rất gấp gáp, thậm chí còn mang theo vẻ sợ hãi.

Nghe đến đó, trong lòng tôi cũng căng thẳng.

Cùng lúc đó, tôi vô thức xoay người tránh sang chỗ khác theo bản năng.

Ngay khi tôi vừa xoay người thì bỗng nhiên phát hiện.

Vị đầu trâu áo đen đó đang lao nhanh về phía mình.

Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy hai mắt của tên đó đỏ rực, còn có thể nghe được tiếng thở dốc thô ráp.

Ở phía sau gã là Mộ Dung Ngôn đầy sợ hãi và Chu Vận đang kinh ngạc, hai người đều đi theo phía sau, điên cuồng đuổi theo tên đầu trâu áo đen.

Một tay gã cầm xích sắt to thô kệch, một tay thò ra nhắm ngay ngực của tôi mà chọc vào.

Đồng thời, gã còn phát ra một tiếng hừ lạnh: “Nhóc con, đây là mày tự tìm chết!”

Nói xong liền duỗi tay nhắm ngay ngực tôi, trực tiếp đâm xuyên qua lớp quần áo, cái tay quỷ dị cứ thế mà đưa vào trong thân thể của tôi.

Không phải loại đâm vào xé rách da thịt mà là xuyên thấu, tựa như cái tay kia của gã là vô hình vậy.

Nhưng tôi có cảm giác đau đớn như da thịt bị xé rách, đặc biệt là sau khi gã đã đâm tay vào trong cơ thể thì ba hồn bảy phách của tôi cũng run theo.

Cái loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, trời đất quay cuồng, giống như thế giới đang đảo lộn.

Bởi vì tình cảnh lúc này của chúng tôi là mặt đối mặt, cách nhau rất gần.

Bởi vậy, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt trâu của đối phương, còn có đôi mắt to như chuông đồng kia nữa.

Giờ phút này, tên đầu trâu áo đen cười “Ha ha”, lần nữa mở miệng nói: “Nộp mạng đi!”

Nói xong gã bóp chặt tay.

Dường như trong nháy mắt đã cầm lấy hồn phách trong cơ thể tôi, tim gan cũng run rẩy theo.

Đồng thời thân thể của tôi đã cứng đờ, cả người đều run rẩy.

Tôi cảm giác hồn phách của mình dường như đang bị người này hung hăng nắm lấy rồi kéo ra ngoài từng chút một.

Tôi không thể chịu được nữa nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“A”!

Nhưng tên đầu trâu áo đen trước mắt tôi sau khi kéo vài cái, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, giống như có chút kinh dị, giống như hồn phách của tôi khác với những người khác khiến gã không thể kéo ra được.

Lúc ấy cơ thể tôi quá đau nên không có thời gian cùng tâm tình đi quan sát, chỉ cảm giác sau khi bị đối phương kéo một chút thì hồn phách lại trở về.

Ngay sau đó, gã lại bỗng nhiên nói: “Nếu đã không kéo ra được, vậy bổn sứ liền bóp nát hồn phách của mày!”

Lời vừa nói ra khiến sắc mặt tôi đại biến, bóp nát hồn phách của tôi ư, chẳng phải là khiến tôi hồn phi phách tán luôn sao?

Chờ đám người Mộ Dung Ngôn nhanh chóng chạy tới, lúc này cách nhau không tới năm mét, sắc mặt cũng trở nên sợ hãi vô cùng.

Tuy rằng chỉ có năm mét và với thực lực của Mộ Dung Ngôn vốn trong nháy mắt đã có thể chạy tới.

Nhưng hết thảy đều phát sinh rất là nhanh, cái tên đầu trâu này cũng có thực lực rất cao, không kém Mộ Dung Ngôn.

Tuy rằng chỉ có năm mét, nhưng khoảng cách năm mét lúc này cũng khiến Mộ Dung Ngôn cảm giác như khe nứt lạch trời, khó có thể vượt qua, không thể kịp thời ra tay cứu giúp tôi.

Nói xong, tên đầu trâu áo đen kia đã quay đầu không hề để ý tới, cả người chấn động toát ra một cỗ khí lạnh, khí lực bàng bạc trực tiếp rót vào trong hồn phách và thân thể của tôi.

Trong nháy mắt tôi có đủ loại cảm giác bị xé rách, bị lôi kéo, bị vuốt ve, vô cùng khó chịu, cảm giác như mình sắp nổ tung.

Hơn nữa loại cảm giác này không ngừng tập trung, cuối cùng tập trung lại ở ngực, vậy mà tên đầu trâu đó vào lúc này còn lộ ra nụ cười quỷ dị, giống như sắp thành công.

Nhưng ngay lúc tôi cảm giác mình sắp nổ tung, hồn phách sắp bị người trước mắt này bóp nát, lúc chuẩn bị hồn phi phách tán thì bất ngờ xảy ra chuyện.

Đột nhiên ngực của tôi nóng bừng lên, như thể lúc này có một chiếc lò xo bật mở, một dòng nhiệt giống như núi lửa phun trào không ngừng từ trong bên ngực tôi tuôn trào ra ngoài.

Hơn nữa luồng nhiệt này vừa xuất hiện đã xua tan tất cả sự khó chịu trên người.

Quan trọng hơn là, luồng nhiệt lưu này còn mang theo sức mạnh cường đại khủng bố.

Không chỉ xua tan khó chịu trên người mà còn trào ra bên ngoài, nhắm thẳng vào tên đầu trâu đang cố bắt hồn phách của tôi.

Ở góc độ của gã thì việc giết tôi chẳng khác nào bóp chết một con kiến.

Nhưng lúc này không chỉ không giết được, không bóp nát được hồn phách của tôi mà còn cảm giác được một cỗ khí tức mênh mông vọt ra, nhắm thẳng vào gã.

Luồng nhiệt kia mạnh đến mức thái quá, cho dù với đạo hạnh này của gã cũng giống như muối bỏ biển, là đom đóm trong biển lửa.

Đầu trâu biến sắc, vội vàng thu tay lại, không dám đối đầu với cỗ sức mạnh trong cơ thể tôi.

Nhưng gã nào biết sức mạnh của luồng năng lượng trong cơ thể tôi có thể sánh bằng một ngọn núi cao chứ?

Mà loại sức mạnh này không phải cái gì khác, chính là Câu Hồn sứ giả, Bạch Vô Thường Tạ Tất An đại nhân một trong mười đại âm soái của Địa phủ, lúc trước đã để lại trong cơ thể tôi.

Tuy rằng chỉ là một lượng nhỏ nhưng cũng là thần lực, đầu trâu này có thể chịu đựng được sao?

Kết quả không đợi gã rút tay đã bị cỗ sức mạnh này cắn trả.

Bình Luận (0)
Comment