Chỉ nghe “Ầm” một tiếng nổ vang, giống như sấm sét giữa trời quang và sấm sét trên đất khô.
Âm thanh cực kì lớn, vang vọng khắp cả U Dạ sơn trang.
Tất cả những vị khách xung quanh đều bị chấn động khiến hai tai trong phút chốc bị ù đi, sắc mặt kinh biến, không ngừng lui về phía sau.
Ngay sau đó, thần lực vô thượng bao la hóa thành những luồng khí cuồn cuộn thoát ra từ lồng ngực của tôi, chấn động tứ phương, rung chuyển tứ phía và thổi quét toàn bộ U Dạ sơn trang.
Mà tên đầu trâu kia ngay lập tức kêu thảm một tiếng, miệng mũi chảy máu, cả người giống như lá rụng trong gió mùa thu, trong nháy mắt bị văng ra xa mười trượng, lăn lộn mấy chục vòng mới có thể dừng lại...
*******
Bởi vì Ấn Vô Thường bỗng nhiên bị mở ra, thần lực mênh mông không ngừng từ trong ngực tôi trút xuống, hóa thành những đợt sóng khổng lồ không ngừng rung chuyển bốn phía.
Khách khứa ở gần tôi, Mộ Dung Ngôn, Chu Vận, tất cả đều bị đánh bay ngay lập tức.
Đặc biệt là tên không người không yêu lúc trước dùng xích sắt đánh tôi càng bị thần lực thổi quét, bị quật xuống đất ngay tại chỗ, chưa rõ sống chết.
Hai người Mộ Dung Ngôn, Chu Vận đều là quỷ có cấp bậc Đạo Tôn, vô cùng lợi hại.
Cho dù là trưởng lão của một môn phái cũng chưa chắc là đối thủ của Mộ Dung Ngôn, lúc này cô ấy cũng không chịu nổi sức mạnh cường đại này.
Dưới sự khuấy động của luồng sức mạnh vô thường này, Mộ Dung Ngôn, Chu Vận, cũng chỉ là một giọt nước trong biển mà thôi, căn bản là không cùng cấp bậc chứ đừng nói gì đến cái tên chỉ có thể đánh ngang tay với Vương Bảo Thành.
Bởi vì thần lực này quá mạnh mẽ, quá lớn mà lúc trước tôi hoàn toàn không có cảm nhận được, mà cũng chưa từng tưởng tượng mình sẽ có được.
Sức mạnh cường đại trút xuống khiến cho tôi có cảm giác bùng nổ, miệng nhịn không được rít gào một tiếng: “A!
Âm thanh rất lớn, cả người nổi gân xanh, trong phút chốc tôi chỉ cảm giác toàn thân tràn ngập năng lượng, có cảm giác chỉ cần một quyền là có thể đánh sập cả một ngọn núi.
Loại cảm giác này quá mức kỳ diệu làm cho cả người tôi đều hưng phấn.
Lúc trước còn bị gã đầu trâu áo đen kia khống chế thân thể, nhưng lúc này không chỉ khôi phục lại năng lực hành động mà thậm chí các giác quan trên cơ thể đều trở nên nhạy bén hơn.
Sau một tiếng thét dài, tôi dần dần vững vàng trở lại.
Lúc này tôi liền nhìn về phía hai người Mộ Dung Ngôn và Chu Vận thì thấy không có vấn đề gì lớn.
Ngay lập tức vẻ mặt của tôi trở nên lạnh băng, nhìn chằm chằm vào tên đầu trâu vừa bị tôi đánh bay thật xa.
Hơi thở thoi thóp, cả người run rẩy và lúc này không còn đứng lên nổi nữa.
Mặt tôi vô cùng lạnh lùng, thậm chí mang theo sự phẫn nộ vô tận.
Tên này vừa rồi muốn giết tôi, thậm chí còn dùng phương pháp nào đó nắm lấy hồn phách muốn tôi hồn phi phách tán.
Tôi tự nhận mình là một người tốt, đồng thời cũng không phải là một người dễ giết nhưng cũng tuyệt đối không phải là quả hồng mềm.
Muốn giết tôi thì phải trả giá thật lớn và bây giờ tên này đang phải chịu cái giá đó.
Trong lúc bốc lên sát ý, tôi đã nổi lên sát tâm.
Tôi bắt đầu bước từng bước chân đi về phía gã đầu trâu, mà trong tay của tôi đã rút ra linh đao tùy thân mang theo.
Chuyện kế tiếp mà tôi muốn làm rất đơn giản, chính là muốn cho tên này biết việc muốn giết tôi sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Đinh Phàm tôi tuy chỉ là một đạo sĩ nhỏ vô danh, nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc như vậy.
Bước chân không nhanh thế nhưng mỗi một bước giẫm xuống đều nhìn thấy người chung quanh kinh hồn bạt vía, giống như mỗi một bước tôi đi thì tim của bọn họ đều đập theo.
Đặc biệt là khi họ cảm nhận được loại sức mạnh kì lạ tỏa ra từ trong cơ thể tôi, từng khuôn mặt đều kinh hãi đến cùng cực.
Loại khí tức này quá mạnh, thậm chí mạnh đến mức khiến bọn họ run sợ.
Nhưng trong lòng những người này cũng rất kỳ quái, bởi vì quan hệ giữa tôi và Mộ Dung Ngôn nên có vài vị khách cũng đặc biệt chú ý đến tôi.
Vì tu vi của bản thân tôi không cao cho nên bọn họ đều có thể dựa vào đạo hạnh cao thâm của bản thân mà có thể nhìn thấu tu vi thực sự của tôi, vốn chỉ mới ở giai đoạn đầu của một Đạo sư.
Gạt mối quan hệ với Mộ Dung Ngôn sang một bên thì đối với phần lớn quỷ lão ở đây mà nói tôi chỉ là một đạo sĩ nhỏ tầm thường mà thôi.
Nhưng ai biết hôm nay tôi thực sự sẽ thi triển ra thực lực, trực tiếp đánh ngã một đối thủ có thể đánh ngang tay với Mộ Dung Nham và Chu Vận, thậm chí cũng không có tự thân ra tay.
Nếu như ra tay nó sẽ mạnh đến mức nào?
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, một đám thất kinh hai mắt trợn tròn.
Mãi đến khi tôi đi tới trước vài bước mới có người phản ứng lại.
“Cậu, cậu, cậu ta có tu vi gì thế!”
“Thật, đạo khí thật mạnh!”
“Đây là cái gì, là cảnh giới gì thế?”
“Đinh, Đinh Phàm công tử lại có thực lực như thế sao?”
“Trời ạ, đây chẳng lẽ là cảnh giới Đạo Thánh trong truyền thuyết sao?”
“Người mặc đồ đen kia có lai lịch gì, tu vi cũng rất cao!”
“Khí tức này rất mạnh, uy lực cũng mãnh liệt, người mặc đồ đen kia còn có thể sống được sao?”