Cho nên, trong lòng bọn họ cũng rất bất an, trong lúc nhất thời cũng không cách nào nghĩ ra đối sách tốt nhất để đến trợ giúp chúng tôi...
Lúc này, tôi hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.
Cùng lúc đó, tôi nhìn lướt qua Mộ Dung Ngôn và Chu Vận, đôi mày thanh tú của Mộ Dung Ngôn và Chu Vận nhíu chặt, đều có vẻ vô cùng khó xử và rơi vào trầm tư, loại chuyện này thật sự quá khó xử lý.
Bệ đỡ của đối phương là địa phủ, là thế lực chính thức quản lý chúng sinh tam giới, là quái vật khổng lồ thống trị toàn bộ Minh giới.
Đây cũng không phải là tà giáo Mắt Quỷ hay tà giáo Nhật Nguyệt, có thể sánh được.
Một khi tình thế tăng lên đến cấp độ “khẩn cấp”, sau đó quả thật sẽ giống như gã đầu trâu đã nói.
Chúng tôi không một ai có đường sống, tình huống hiện tại của chúng tôi chính là nói không được, đánh không xong, trốn cũng không thoát, không lời nào diễn tả được.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải thỏa hiệp? Toàn diện đáp ứng các loại điều kiện vô lễ của đối phương để hóa giải sự cố lần này?
Đang lúc Mộ Dung Ngôn và Chu Vận không ngừng cân nhắc tính nặng nhẹ của sự việc, tôi lại mặc kệ tên này, bỗng nhiên mở miệng nói với hai người: “Gã thích làm gì thì làm, chúng ta đi!”
Nói xong, không đợi Mộ Dung Ngôn hồi phục tinh thần, tôi đã xoay người kéo tay cô ấy rời đi.
Đầu trâu đột nhiên nhìn thấy hành động này của tôi, vốn đang rất phẫn nộ lại càng giận tím mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn bị làm nhục như vậy còn khó chịu hơn so với vừa rồi bị tôi làm gây ra vết thương nặng.
Gã có địa vị và thân phận như vậy còn bị đối phương khinh thường như thế.
Còn ở trước mặt nhiều quỷ lão, hôm nay nếu không thể giải quyết sự tình này thì uy nghiêm một đời của gã sẽ mất sạch.
Ngày sau làm sao có chỗ đứng tại khu vực Thanh Thạch này được nữa? Nếu bị quỷ sai ở địa vực khác biết được, gã thân là người đứng đầu khu vực Thanh Thạch chỉ sợ cái vị trí này cũng không còn mặt mũi mà ngồi nữa?
********
Tôi mang theo Mộ Dung Ngôn xoay người rời đi, cô ấy có chút ngây người, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của tôi thì cũng dần khôi phục lại.
Chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần thả lỏng.
Chu Vận do dự một lát, thấy tôi và Mộ Dung Ngôn đi rồi, cuối cùng cũng cắn răng trực tiếp xoay người đi theo.
Bây giờ có thể làm gì được? Không có biện pháp, nên làm cái gì bây giờ!
Điều kiện của đối phương chúng tôi không đáp ứng được, cũng không thể giết gã được, điều kiện của chúng tôi thì gã cũng không cần, cho nên không thể đàm phán được.
Nếu tiếp tục lãng phí thời gian ở lại đây, sẽ càng khiến bản thân khó chịu hơn, sát tâm của tôi cũng ngày càng nặng thêm.
Thay vì như vậy, không bằng trực tiếp rời đi chỗ này, đi một bước tính một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, còn lại về sau tính tiếp.
Cố nén cơn giận trong lòng, chịu đựng xúc động muốn một chưởng đập chết đối phương.
Có lẽ làm như vậy cũng không phải lựa chọn tốt nhất, cũng không dễ khắc phục hậu quả, nhưng lúc đó tôi đã cho rằng đây chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
Hoặc là đối phương nhượng bộ, hoặc là cứ như vậy...
Lúc này, tôi mang theo Mộ Dung Ngôn và Chu Vận, ở trước mắt bao người, từng bước từng bước đi ra khỏi U Dạ sơn trang.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, không ai có thể nghĩ tới, tôi lại kiên quyết như thế.
Dưới tình huống như vậy không những không thỏa hiệp, không đáp ứng, thậm chí còn dám dẫn đầu xoay người rời đi, bỏ lại một đám và quỷ sai đứng đơ tại chỗ.
Ở đây có rất nhiều quỷ lão, lúc này không khỏi liếc nhìn tôi, cũng càng ngày càng tò mò về tôi.
Vốn có tu vi cường đại vô song, ngày thường lại “khiêm tốn” giả vờ thành đạo sĩ chỉ có cảnh giới của một Đạo sư.
Làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng.
Thậm chí gặp chuyện không khom lưng, đây là điểm mà rất nhiều quỷ lão tán thưởng nhất.
Bởi vì loại chuyện này, đặt ở trên người bất kỳ người nào đều không thể có được sự kiên quyết và tiêu sái như tôi.
Ngay cả Dạ Phong, ở chỗ này được biết đến là một trong Ngũ Quỷ Hùng, nhưng cũng không thể quyết đoán được như vậy.
Từ giờ phút này trở đi, tôi đã để ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng những vị quỷ lão ở đây.
Đương nhiên, quả thực tôi cũng không trâu bò như những người này nghĩ, mà chính là do “tính cách bướng bỉnh”, nên làm gì thì làm.
Việc hạ thấp nhân cách cùng tôn nghiêm, để cho mình làm ra chuyện làm nhục vợ của mình, dù sao tôi cũng không làm được.
Lựa chọn bỏ đi là cách tốt nhất.
Nhưng mà gã quỷ sai đầu trâu kia lại không hề vui.
Trăm ngàn tức giận làm cho gã phẫn nộ tới cực điểm, đường đường quỷ sai một phương lại bị người ta khinh miệt như thế, điều này khiến gã cất mặt già nua này ở đâu được?
Gã đầu trâu nhìn bóng lưng của chúng tôi, cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ở xung quanh, cảm giác như mình không mặc quần áo vậy, vô cùng khó chịu.
Loại cảm giác này, so với giết gã còn tệ hơn.
Điều này khiến tên quỷ sai đầu trâu không thể chịu đựng được nữa, toàn thân run rẩy, ngọn lửa tức giận đã phá vỡ cực hạn.
Lúc này lại thấy tôi đưa lưng về phía gã, sát tâm lại xuất hiện.