Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1017

Chương 1017 Chương 1017

Tên quỷ sai đầu trâu hôm nay phải chết.

Tôi nhấc chân lên, trong khoảnh khắc này tôi đã hội tụ một lực vô thường mạnh mẽ.

Thần lực như thế tuy rằng chỉ bằng một phần mười lực đạo của Vô Thường gia, nhưng cũng không phải là thứ mà một tiểu quỷ thấp kém có thể chống cự được!

Quỷ sai đầu trâu thấy hành động này của tôi thì sắc mặt đã bị dọa đến tím tái, trong miệng chợt thét lên một tiếng: “Không...”

Nhưng đã muộn, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, tiếng thét chói tai của gã bỗng im bặt, trong nháy mắt đầu của gã đã bị tôi giẫm nát.

Giống như khinh khí cầu bị đâm nổ tung.

Chớp mắt gã đã hóa thành một luồng sáng rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tôi lạnh lùng đứng tại chỗ nhìn theo, ác khí trong người cuối cùng cũng thoát ra ngoài.

Nhưng những vị khách xung quanh tất cả đều choáng váng.

Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đều kinh ngạc nhìn hết thảy những việc trước mắt mà không thể tin được tôi đã thật sự giết chết quỷ sai đầu trâu rồi.

Ngay cả Mộ Dung Ngôn và Chu Vận, giờ phút này đều có vẻ mặt khiếp sợ.

Dạ Phong, Dạ Hinh trong lòng càng lạnh, Lương Sở, Vương Bảo Thành, Đằng Ngưu ở đằng xa khuôn mặt đã dại ra đầy vẻ không thể tin nổi.

Im ắng, toàn bộ U Dạ sơn trang lúc này lặng như tờ.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao kia rồi hít sâu một hơi.

Lúc này cơ thể đã thả lỏng, sức mạnh vô thường mạnh mẽ trong cơ thể tôi cũng bắt đầu tiêu tán từng chút một..

Lần này là thật sự tiêu tan chứ không phải do tôi thu lại.

Dù sao cỗ lực lượng này cũng không phải của tôi, chỉ là một cỗ lực lượng do Bạch Vô Thường Tạ Tất An phong ấn trên ngực tôi được phóng thích ra mà thôi.

Hôm nay phong ấn biến mất thì cỗ lực lượng này tự nhiên cũng biến mất theo.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là.

Ngay tại thời khắc cỗ lực lượng này biến mất, tôi lại cảm giác linh đao bên hông bỗng nhiên tỏa ra khí lạnh vô cùng lạnh lẽo.

Tôi ngẩn người sau đó lấy linh đao ra.

Mặc dù không rút vỏ ra nhưng lại phát hiện nó dĩ nhiên đang hút cỗ lực lượng vô thường đang tản ra bốn phía.

Tôi hơi choáng váng khi nhìn vào linh đao, nếu nó muốn ăn những linh lực này tôi đây cũng không lãng phí, thừa dịp còn có thể tụ tập một chút linh lực, dứt khoát cho nó hút cho hết miễn cho tiêu tán hết vào không khí.

Nghĩ tới đây tôi lần nữa vận khí, nhưng lần này không còn khí tức mạnh mẽ như lúc nãy, bởi vì hầu hết lực vô thường đã thoát ra khỏi cơ thể tôi và tan biến vào hư vô.

Lúc này tôi chỉ có thể tụ tập một chút lực vô thường, sau đó vận chuyển tới linh đao mà tôi đang nắm chặt trong lòng bàn tay, cuối cùng phóng thích từng chút một.

Mà linh đao thì bắt đầu điên cuồng hút.

Thậm chí trong quá trình nó hút, tôi còn cảm thấy nó đang lay động, giống như rất hưng phấn, lại giống như rất kích động.

Con dao găm này thật sự làm cho tôi rất tò mò, rõ ràng chưa có thành tinh, cũng không có thông linh lại có biểu hiện như vậy, thật sự rất kỳ quái.

Bên này tôi đang tụ tập linh lực cho linh đao hút, mà bốn phía đang yên tĩnh vào lúc này cũng bị phá vỡ.

Không biết ai nói một câu: “Đinh, Đinh Phàm giết quỷ sai!”

Ngay lập tức, toàn bộ hiện trường đã nổ tung.

Tất cả mọi người đều tỉnh lại, cục diện bùng nổ.

“Trời ơi, tôi đã nhìn thấy cái gì vậy chứ?”

“Thật không ngờ, quỷ sử một vùng đã bị người giết!”

“Xong rồi, Đinh công tử ngày sau sợ rằng không còn nơi nào để dung thân rồi!”

“Đáng tiếc, không lâu nữa Đinh công tử nhất định sẽ bị Quỷ Khôi lấy mạng...”

“Thế nhưng quỷ sai kia thực sự đáng hạn, ông đây nhìn gã cũng thấy khó chịu!”

“Ỷ vào thân phận của mình mà làm việc quá bá đạo, yêu cầu chó má gì chứ. Nếu không phải đạo hạnh của tôi thấp, tôi cũng sẽ giống như Đinh Phàm công tử, một cước giẫm chết tên ngu ngốc kia!”

“Anh bớt khoác lác đi! Với chút đạo hạnh của anh, cho dù có tu hành thêm hai trăm năm nữa thì có thể so được mấy chiêu cùng Đinh Phàm công tử chứ!”

“..”

Trong lúc nhất thời, khung cảnh có chút hỗn loạn, mọi người bàn tán đủ thứ.

Nhưng phần lớn đều cho rằng tôi đã gây ra đại họa, giết quỷ sai thì địa phủ sớm muộn cũng sẽ điều tra đến trên đầu của tôi, đến lúc đó lại khó có đường sống.

Nhưng người cũng bị giết rồi, bây giờ suy nghĩ đến điều này thì hối hận sao? Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Dù sao lúc này tôi cũng không có chút hối hận nào, thay vào đó tôi cảm thấy toàn thân đau nhức..

Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn, Chu Vận, Dạ Phong đều phục hồi tinh thần, đều chạy về phía tôi.

Mộ Dung Ngôn và Chu Vận là người đầu tiên chạy tới, Chu Vận vừa tới trước mặt tôi, liền có chút kinh ngạc: “Đinh Phàm, không nghĩ tới nha! Anh lại làm được chuyện tôi không dám làm, thật làm cho bổn tiểu thư khâm phục!”

Nếu tên này không hùng hổ dọa người thì tôi cũng sẽ không giết gã, hoàn toàn là do quỷ sai đầu trâu kia tự chuốc lấy.

Mộ Dung Ngôn nhìn tôi, có chút quan tâm hỏi: “Anh, không sao chứ?”, nhìn bộ dạng cô ấy hẳn là sợ tôi giết quỷ sai sẽ mang gánh nặng trong lòng.

Nhưng tôi đâu có gánh nặng gì, bây giờ lại rất sảng khoái.

“Hiện tại tên đó đã chết, chúng ta cũng không cần đáp ứng điều kiện gì nữa!”

Bình Luận (0)
Comment