Tôi trêu chọc nói, nhưng lời này vừa dứt thì Dạ Phong cùng Dạ Hinh đã đi tới.
Dạ Hinh trực tiếp nói một câu: “Đinh Phàm công tử, anh làm như vậy đã nghĩ tới hậu quả chưa? Về sau trời đất bao la anh còn nơi nào để sống yên thân đây?”
Lời của Dạ Hinh hoàn toàn chính xác, nhưng sau khi cô ấy nói xong, Vương Bảo Thành từ bên kia đang tiến tới đã trực tiếp nói: “Đinh Phàm đã vì tôi mà ra mặt, nếu quỷ sai của địa phủ thật sự dám đến câu hồn đòi mạng, trước đó hãy bước qua xác của Vương Bảo Thành này đã!”
Vương Bảo Thành vừa dứt lời, Đằng Ngưu cũng phụ họa: “Còn có Đằng Ngưu tôi nữa, dù sao chúng ta đều là hắc hộ, cùng lắm thì liều mạng!”
Nghe thấy lời nói của Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu, trong lòng tôi rất cảm động.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười xua tay: “Vương ca, Ngưu ca. Nếu thật sự có âm sai tới cửa đòi mạng, ai làm nấy chịu, chỉ cần câu hồn của tôi là được rồi, tôi sẽ không làm liên lụy đến người khác!”
Nhưng Dạ Phong đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Cũng đừng bi quan như vậy, cho tới lúc này tin tức cũng chưa bị lộ ra ngoài. Việc Minh sứ bị giết, cũng chỉ chúng ta ở đây biết.” Nghe Dạ Phong nói xong tôi hơi ngây người rồi nhìn xung quanh một vòng.
Cho dù đúng như lời Dạ Phong nói tin tức còn chưa lộ ra ngoài, nhưng khách khứa ở đây ít nhất cũng phải mấy trăm người.
Nhiều quỷ như vậy, một khi đi ra ngoài có trời mới biết tin tức có thể bị lộ ra không.
Hơn nữa với thủ đoạn của địa phủ thì việc điều tra về chuyện này cũng không tính là quá khó khăn.
Nghĩ đến đây, tôi lại xua tay: “Nhiều người như vậy, dù muốn giấu cũng chưa chắc giấu được. Đã giấu không được thì cứ thuận theo tự nhiên đi!”
Tôi có loại tư thế con rận quá nhiều rồi không sợ bị cắn, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Nhưng Dạ Phong lại có vẻ mặt nghiêm nghị: “Việc này mặc dù không thể bảo đảm, nhưng cũng đáng để làm. Hơn nữa nơi này của chúng ta yêu tà hoành hành, chỉ cần có thể đem chuyện này giá họa đến trên người của yêu đạo Mắt Quỷ, giấu diếm ba năm năm nữa, có lẽ chuyện này cũng có thể qua đi, trời cao đất rộng, Đinh huynh tất nhiên có thể được tiêu dao tự tại...”
********
Dạ Phong đột nhiên nói ra lời này khiến tôi hơi chấn động một chút. Nói như vậy, thật đúng là có thể tin.
Nếu thật sự có thể lừa gạt mà giấu trời qua biển, vậy thì quá tốt rồi.
Hoặc là nói, có thể lừa gạt vài năm thì hay vài năm, ai cũng không muốn chết, tôi cũng không muốn chết sớm như vậy.
Giết chết quỷ sai đầu trâu gần như là hành vi tự vệ.
Nếu không phải cuối cùng tên này còn muốn giết tôi, tập kích tôi từ phía sau thì tôi cũng sẽ không giết chết đối phương.
Bây giờ nghe đến đó, thần kinh bỗng căng thẳng, lúc này mở miệng nói: “Dạ Phong, tại sao anh lại giúp tôi, gã không phải là khách quý mà anh mời tới sao?”
Hiện tại tôi giết quỷ sai, chẳng phải là vừa vặn mượn đao giết người, diệt trừ tình địch là tôi sao? Vì sao còn muốn giúp tôi chứ?
Dạ Phong nghe tôi nói như vậy, có lẽ cũng nghĩ tới điều tôi đang nghĩ, nên không khỏi mỉm cười: “Minh sứ cơ bản không tính là khách quý của tôi, chỉ là cho chút mặt mũi mà thôi, những cái khác anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện còn lại cứ theo biện pháp của tôi mà xử lý!”
Đồng thời chỉ nghe Dạ hong mở miệng nói: “Các vị!”, tiếng Dạ Phong rất lớn, truyền khắp lỗ tai của mỗi người.
Mọi người ở đây nghe được trang chủ U Dạ sơn trang mở miệng, cũng đều ngừng nghị luận, nhìn về phía chúng tôi bên này.
Rất nhanh, bốn phía đã yên tĩnh lại.
Sau đó liền nghe được Dạ Phong mở miệng nói với mọi người ở đây: “Các vị, chuyện hôm nay đơn thuần chỉ là ân oán giang hồ.”
“Người chết chính là quỷ sông, có chút giao tình nông cạn với Dạ mỗ, nhưng tên này lại chính là ác quỷ thích nuốt sống trẻ em. Hơn nữa Đinh đạo trưởng đuổi bắt gã đã lâu, hiện giờ đã xử lí gã ngay tại chỗ, cũng coi như tuân theo thiên đạo! Vì dân trừ hại......”
Mọi người đều dỏng tai lên nghe, nhưng khi nghe đến đó, trong lòng rất nhiều người ở đây đều sáng tỏ.
Đây là đang kiếm cớ, là đang chuyển hướng dư luận, đang nghĩ biện pháp giúp tôi thoát tội.
Một số người trong lúc nhất thời không hiểu được, cũng không khỏi ngây ra một chút, đồng thời lén mở miệng nói: “Hả? không phải nói là quỷ sai ở khu vực chúng ta sao? Sao giờ lại biến thành quỷ sông rồi?”
“Ơ? Vừa rồi chúng ta đều nghe lầm à?”
Bởi vì không có ai là kẻ ngốc cả, vừa rồi một màn như vậy từng câu từng chữ bọn họ đều nghe được rất rõ ràng.
Hiện tại chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, đều có thể hiểu được.
Chỉ có một số ít quỷ trong lúc nhất thời còn chưa tỉnh táo lại.
Đương nhiên, Dạ Phong vẫn còn đang tiếp tục mở miệng nói: “Về thân phận của Đinh Phàm công tử, tôi cũng không nói nhiều nữa. Mà chuyện hôm nay, Dạ mỗ cũng hi vọng mọi người về sau cũng đừng nhắc tới, vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng!"
Dạ Phong nói xong, Mộ Dung Ngôn lại đối mặt với khách khứa ở đây, đột nhiên chấp tay: “Nhờ cậy mọi người!”
Là một bên liên quan, tôi đương nhiên không thể đứng yên.
Tuy rằng ở trong những người này tôi cũng không có địa vị gì, nhưng tôi cũng không muốn chuyện này bị nháo lớn, nếu thật giống như Dạ Phong nói, có thể giấu diếm được vậy thì quá tốt rồi, ít nhất có thể giảm bớt phiền phức không cần thiết.