Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1048

Chương 1048 Chương 1048

Ai lui kẻ đó sẽ rơi vào thế hạ phong và hứng chịu đòn chí mạng.

Lúc này tám tên yêu đạo đã bất chấp hết thảy, hoàn toàn lùi hết về phía sau, dường như chúng đều muốn từ bỏ cuộc chiến với Lý Húc và Dạ Hinh.

Điều này đối với Lý Húc và Dạ Hinh mà nói, chính là một cơ hội lớn trời cho.

Hai người họ đều có đạo hạnh cao thâm, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua cơ hội tốt thế này.

Họ nhắm ngay vào lúc đối phương quay người lại, chuẩn bị tiến về phía tôi mà ra tay.

Lý Húc và Dạ Hinh trợn to mắt, lần lượt phát hiện ra điểm sơ hở, đồng thời ra tay.

Hai thân hình chợt lóe lên, một luồng quỷ khí khổng lồ cuồn cuộn dâng trào.

Mất đi sự phối hợp, đám yêu đạo này đều một lòng muốn rút lui, nhưng chỉ qua mấy hiệp đấu, Dạ Hinh và Lý Húc đã bất ngờ giết chết được hai tên.

Một người bị Lý Húc dùng một chưởng đánh chết, một người bị Dạ Hinh đâm chết từ phía sau.

Có thể nói, đều là những cái chết rất vô nghĩa.

Tám tên yêu đạo này vốn đang có thể miễn cưỡng ngang tay với Lý Húc và Dạ Hinh.

Nhưng lúc này, hai tên đã bị trực tiếp giết chết, thực lực của chúng đã lập tức giảm xuống còn một nửa.

Muốn tiếp tục ngăn cản thế tấn công của Dạ Hinh và Lý Húc, chỉ e là không có khả năng.

Nhưng cho dù tám tên yêu đạo này đã chết mất hai tên, nhưng sáu tên còn lại vẫn đủ thời gian để chúng chạy về phía tôi cứu viện cho Trương Tử Đào.

Trong lúc Trương Tử Đào còn đang giằng co với tôi, tôi cũng phát hiện ra nguy hiểm, nhưng tôi có chút không cam lòng.

Nếu bây giờ tôi từ bỏ mà nhanh chóng lùi lại, cái mạng chó của tên khốn Trương Tử Đào này nhất định sẽ lại được bảo vệ.

Nhưng nếu tôi vẫn tiếp tục lãng phí thời gian với gã, chờ đến khi sáu tên yêu đạo chạy đến đây, tôi chắc chắn sẽ phải chết.

Bởi vì tôi không phải là đối thủ của những tên yêu đạo này, tu vi của bọn chúng đều đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông, sức lực hơn người.

“Lão Đinh, chạy mau!” Phong Tuyết Hàn che chở cho sư phụ và Độc đạo trưởng, vội vàng mở miệng, thỉnh thoảng cậu ấy còn giúp đỡ Phong ca đánh lại con Bì Thi Vương kia.

Bởi vì động tác của Phong ca nhanh nhẹn dị thường, hơn nữa anh ta còn phát hiện ra nhược điểm của Bì Thi Vương, chính là ở rốn.

Bởi vậy, cho dù thực lực tổng thể của Bì Thi Vương có cao hơn Phong ca, thì vẫn bị anh ta xách cổ lên đánh tơi bời.

Cứ theo tình thế này, việc Bì Thi Vương bị đánh chết chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.

“Tiểu, Tiểu Phàm…” Sư phụ lại ôm ngực, ông muốn lên tiếng nhắc nhở tôi, nhưng thân thể lại quá khó chịu.

Vừa mới gọi tên tôi mà sư phụ đã ho không ngừng.

Tôi nhìn chằm chằm Trương Tử Đào bên dưới, hung hăng trừng mắt với gã một cái.

Tôi cắn chặt răng, đột nhiên rút Linh Đao ra, rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

Cùng lúc đó, tôi lợi dụng Linh Đao trong tay mà chém chết sạch toàn bộ hơn chục con quỷ ảnh đang bám trên người mình.

Khi tôi vừa mới lùi về sau mấy bước, sáu tên yêu đạo kia lập tức xuất hiện, chắn trước mặt Trương Tử Đào.

“Thiếu chủ, ngài không bị sao đó chứ?”

“Thiếu chủ, tội tôi đáng chết. Để ngài bị thương rồi!”

“Dám làm thiếu chủ của bọn tao bị thương, mày chịu chết đi!”

“…”

Sáu tên yêu đạo vô cùng tức giận, tên nào cũng rít gào lên.

Hai trong số sáu tên đó đã lao về phía tôi, muốn lấy mạng của tôi.

Trương Tử Đào ôm lấy vết thương đang chảy máu trên ngực mình, trầm mặt nói: “Quay lại!”

“Nhưng mà thiếu chủ…” Hai tên yêu đạo nọ không cam lòng.

Nhưng Trương Tử Đào lại rất kiên quyết, gã cũng để ý tới Lý Húc và Dạ Hinh đang tiến về phía này.

Gã không chút do dự mở miệng nói: “Chúng ta, chúng ta đi…”

Nói xong, Trương Tử Đào vung cờ hồn lên, chỉ trong tức khắc, một luồng sương đen cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện, lập tức bao quanh người bọn chúng.

Lý Húc và Dạ Hinh cũng đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt, hóa thành hai bóng kiếm, bắn thẳng vào màn sương đen.

Chờ đến khi làn sương đen kia tản ra lần nữa, bóng dáng của sáu tên yêu đạo kia và Trương Tử Đào đã biến mất đâu rồi?

Chỉ để lại Lý Húc và Dạ Hinh đứng ngây người tại chỗ…

*****

Khi màn sương đen biến mất, Trương Tử Đào và sáu tên yêu đạo kia đã lợi dụng thuật độn thổ để chạy trốn.

Lúc này ở thị trấn nhỏ, đã không còn bóng dáng của bọn chúng.

Lý Húc và Dạ Hinh cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, chúng tôi cùng hướng ánh mắt về phía Bì Thi Vương đang kêu “ngao ngao” ở trước mặt.

Bì Thi Vương đang đánh nhau với Phong ca, móng vuốt của nó không ngừng bổ xuống, hòng muốn xé xác Phong ca.

Nhưng động tác của Phong ca quá nhanh, Bì Thi Vương còn chẳng chạm nổi vào một sợi lông của anh ta.

Thấy vậy, tôi cũng chuẩn bị tiến lên giúp đỡ Phong ca tiêu diệt con quái vật này.

Nhưng tôi còn chưa kịp động thủ, Lý Húc đã bỗng nhích người, rồi hóa thành một luồng sáng vọt về phía trước.

Chờ đến khi hình bóng của anh ta xuất hiện lại lần nữa, thì đã tới trước mặt Bì Thi Vương rồi.

Cùng lúc đó, anh ta đột nhiên giơ tay lên.

Tôi chỉ kịp nghe một tiếng “Phanh” trầm vang, Lý Húc đã giáng một chưởng lên ngực của Bì Thi Vương.

Con Bì Thi Vương kia không kịp né tránh, đã hứng trọn một chưởng của Lý Húc.

Bình Luận (0)
Comment