Một tiếng “A” thảm thiết vang lên, toàn bộ cơ thể của Bì Thi Vương đổ xuống nền đất.
Trên ngực của nó xuất hiện một vết lõm sâu.
Khí đen không ngừng thoát ra khỏi miệng Bì Thi Vương, Bì Thi Vương động đậy vài lần, rồi sau đó nằm im không nhúc nhích nữa, nó cứ như vậy mà tắt thở!
Sau khi Bì Thi Vương chết đi, phần thân xác còn lại của nó cũng dần dần tiêu tan, cơ thể trực tiếp sụp xuống, cuối cùng hoá thành một tấm da lỏng lẻo.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả chúng tôi đều không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh.
Sức mạnh, đây là sức mạnh.
Lý Húc này không hổ là quỷ tu có thể sáng ngang ngửa với Dạ Phong, sức mạnh lớn vô cùng, chỉ dùng một chưởng mà có thể giết chết được cả Thi Vương.
Hơn nữa, một chưởng này anh ta tung ra nhẹ như bẫng, vậy mà có thể trực tiếp tiêu diệt được đối phương.
Hiện giờ, Trương Tử Đào và đám yêu đạo kia đã chạy trốn, còn Bì Thi Vương cũng đã bị giết chết.
Còn về phần những con quỷ ảnh kia, chúng càng sợ hãi hơn chúng tôi, không ngừng phát ra những tiếng rên rĩ “ô ô ô”, sau đó liền tản ra tứ phía.
Chỉ trong nháy mắt, những con quỷ ảnh đó lập tức biến mất tăm khỏi thị trấn nhỏ.
Thị trấn nhỏ này đã khôi phục lại dáng vẻ bình lặng.
Thi khí vốn tràn ngập khắp nơi nay cũng dần dần biến mất.
Dựa theo tốc độ này, không quá hai tiếng nữa, thi khí ở nơi này sẽ tan hết sạch…
Nhưng lúc này tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, sư phụ và Độc đạo trưởng còn đang chờ tiêu độc!
Bởi vì tất cả số nước lấy được lúc nãy đều đã đổ hết ra đất, lúc này tôi chỉ đành quay lại mương nước lần nữa.
Chờ đến kia tôi quay trở lại chỗ của sư phụ và Độc đạo trưởng, thì cả hai vị sư phụ đều đã ngất đi rồi.
Độc đạo trưởng còn đỡ một chút, ít nhất thì sắc mặt của ông ấy trông vẫn ổn.
Còn sắc mặt của sư phụ tôi đã tím tái lại, miệng sùi bọt mép, dường như ông ấy sắp không chống đỡ được rồi.
Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
Thấy sư phụ như vậy, trong lòng tôi vang lên một tiếng “lộp bộp”, tôi vô cùng sợ hãi, sợ sư phụ sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì.
Tôi từ nhỏ đã côi cút không nơi nương tựa, là sư phụ đã nhận nuôi tôi, hai chúng tôi đã sống nương tựa vào nhau hơn hai mươi năm trời.
Chẳng may sư phụ có mệnh hệ gì, tôi thật sự không biết phải đối mặt với sự thật thế nào.
“Sư, sư phụ, người cố chịu đựng một chút, cố gắng, cố gắng lên, con lập tức giúp người tiêu độc ngay, lập tức…”
Giọng điệu của tôi trở nên rất vội vàng, tôi cũng mau chóng lấy chút gạo nếp còn sót lại ra, hoà vào với nước để lấy được nước gạo nếp.
Trong thời gian ấy, lão Phong và Phong ca cũng đã chạy tới bên này.
Khi nhìn thấy tình hình của sư phụ tôi và Độc đạo trưởng, hai người họ cũng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi giống y hệt tôi.
Tuy nhiên, lão Phong không hề đứng ngốc một chỗ, mà trực tiếp tiến lên, nâng người có tình trạng nghiêm trọng hơn là sư phụ tôi lên, cậy miệng ông ấy ra, rồi vội nói: “Lão Đinh, mau lên! Hàn Tuyết Phong, anh mau đi lấy thêm chút nước tới đây.”
Tôi không dám tiếp tục chậm trễ, rót hết nước gạo nếp vào trong miệng sư phụ.
Phong ca cũng không để ý tới giọng điệu của lão Phong, anh ta xoay người một cái rồi bay về phía mương nước nhỏ.
Sư phụ đã hôn mê, rất khó rót nước gạo nếp vào miệng ông ấy, phần lớn nước đều chảy ra bên ngoài.
Sau khi đỡ sư phụ uống một nửa số nước gạo nếp, chúng tôi quay sang bón Độc đạo trưởng uống nốt chỗ nước còn lại.
Nói một cách tương đối, Độc đạo trưởng uống được nhiều nước gạo nếp hơn sư phụ tôi.
Tiếp sau đó, chúng tôi cứ không ngừng rót nước gạo nếp vào miệng của hai vị sư phụ.
Lý Húc và Dạ Hinh, cùng với những u quỷ còn lại cũng mau chóng tiến lại phía chúng tôi.
Lý Húc và Dạ Hinh lập tức cùng nhau ra tay, họ liên tục chuyền chân nguyên trong người vào sau lưng hai vị sư phụ, lấy cách này để khắc chế sự phát tác của thi độc.
Đối với hành động của Lý Húc cùng Dạ Hinh, cả tôi và lão Phong đều thấy vô cùng cảm kích.
Nhưng lúc này, không phải là lúc thích hợp để chúng tôi nói lời cảm ơn với hai người họ.
Chúng tôi vẫn tiếp tục giúp hai vị sư phụ uống nước gạo nếp, ước chừng hơn năm phút sau, cuối cùng cũng đã có phản ứng.
Độc đạo trưởng run lên, dường như toàn thân ông ấy đều đang run rẩy.
“Sư phụ, sư phụ!” Lão Phong liên tục gọi Độc đạo trưởng.
Nhưng Độc đạo trưởng vẫn không đáp lại lời gọi của cậu ấy, mặc dù ông ấy đã tỉnh lại và mở mắt ra.
Ngay sau đó, Độc đạo trưởng đột nhiên há miệng ra, “A” một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.
“Oẹ oẹ oẹ!”
Liên tục mấy tiếng, Độc đạo trưởng không chỉ nôn hết đồ ăn trong bụng ra, mà còn nôn ra cả mấy ngụm máu tươi, những ngụm máu đó đông lại và toả ra mùi xác thối tanh tưởi.
Không chỉ có như thế, mỗi một lần Độc đạo trưởng nôn ra, ngay cả lỗ mũi ông ấy cũng lọt ra những tia khí màu đen.
Độc đạo trưởng nôn mửa xong, những tia khí màu đen cũng đã xuất hiện, tuy nhiên sau đó sắc mặt của Độc đạo trưởng đã dần dần trở nên khá hơn.
“Đừng, đừng lo lắng, vi sư không có việc gì đâu!” Độc đạo trưởng mở miệng, nói với lão Phong
Nhìn thấy tình trạng của Độc đạo trưởng đã trở nên tốt hơn, trong lòng mọi người đểu xuất hiện một chút vui mừng.