Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1050

Chương 1050 Chương 1050

Tuy nhiên, khi tôi nhìn phía sư phụ mình, trong lòng tôi lại thấy nặng trĩu.

Vì sao tình huống của sư phụ vẫn chưa có chuyển biến gì? Rõ ràng sư phụ trúng độc sâu hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sư phụ thật sự có thể gắng gượng được hay sao?

Lòng tôi bồn chồn, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.

Khoảng hai phút sau, tình hình của sư phụ rốt cuộc cũng xuất hiện sự biến hóa, sư phụ tôi đột nhiên bắt đầu nôn mửa mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Thấy sư phụ bắt đầu nôn mửa, tôi vội vàng vỗ nhẹ vào lưng giúp sư phụ.

Khi máu đen được phun ra, và một luồng khí đen tràn ra từ lỗ mũi của sư phụ, tình hình của ông ấy cũng có chút chuyển biến tốt đẹp hơn.

Nhưng tình hình hiện tại của sư phụ vẫn khá lạc quan.

“Sư phụ, người cảm thấy thế nào rồi?” Tôi lên tiếng hỏi.

“Lão Đinh, nôn xong rồi sẽ không có việc gì nữa đâu!” Độc đạo trưởng cũng lên tiếng.

Vẻ mặt của sư phụ lộ rõ vẻ mệt mỏi, thi thoảng còn ho lên một tiếng: “Còn, còn ổn! Hẳn là, hẳn là không chết được. Khụ khụ khụ…”

“Lão Đinh! Lần này chúng ta quả thật “Ra quân chưa thoả mà thân đã thác”*, chúng ta còn chưa tới núi Lang Nha mà đã tan tác hết cả rồi. Quãng đường tiếp theo, e là hai lão già chúng ta không thể đi tiếp được nữa!” Độc đạo trưởng thở hổn hển, còn có chút tự giễu.

(*) Ra quân chưa thoả mà thân đã thác: được trích từ bài thơ “Thừa tướng nước Thục” của Đỗ Phủ; ý chỉ lần này nhóm Đinh Phàm vừa mới ra quân, chưa kịp chiến thắng mà toàn quân đã chết sạch.

Sư phụ cũng cười cười, không lên tiếng.

“Sư phụ, Độc tiền bối, hai người cứ ở lại đây mà nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại cứ giao cho chúng con làm!” Tôi lập tức trả lời Độc đạo trưởng.

Độc đạo trưởng và sư phụ cùng nhìn về phía tôi, “Đi đi!”

Đồng thời, Lý Húc cũng mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm, Đinh công tử, chúng ta mau khởi hành đi!”

Tôi cũng biết tầm quan trọng của việc vây đánh phân đà của đám Mắt Quỷ tại núi Lang Nha lần này, nếu có thể nhổ được cứ điểm này, thì sự an toàn ở nơi này có thể được giữ gìn.

Nhưng nếu chúng tôi không thể nhổ được cứ điểm tại núi Lang Nha, nói không chừng sẽ xuất hiện thêm rất nhiều thị trấn nhỏ như thế này.

Sư phụ và Độc đạo trưởng đều đã tỉnh lại, tuy rằng còn mệt mỏi, suy yếu, nhưng hẳn là không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.

Tôi liếc nhìn sư phụ, có mấy phần không nỡ.

Mà sư phụ lại yên lặng chịu đựng sự ăn mòn của thi độc, cố tỏ vẻ nói chuyện vui vẻ với người khác, rồi gật đầu thật mạnh với tôi một cái, bảo chúng tôi mau mau tranh thủ thời gian mà lên đường…

*****

Lúc này, thấy sư phụ gật đầu với mình, tôi cũng không do dự thêm nữa.

Tôi quay đầu lại nói với mấy người Lý Húc và Dạ Hinh: “Lý huynh, Dạ tiểu thư, chúng ta đi thôi!”

Lý Húc và Dạ Hinh cùng “Ừ” một tiếng, sau đó tôi nghe thấy Lý Húc quay người nói với những u quỷ còn lại: “Đi! Chúng ta cùng tới núi Lang Nha tụ họp với mọi người!”

Nói xong, Lý Húc phất tay lên, dẫn đầu mấy chục u quỷ rời đi.

Dạ Hinh thấy Lý Húc rời đi, cũng không chần chờ gì nữa, nhanh chóng đuổi theo anh ta.

“Tiểu Phàm, Tiểu Phong, các con cũng đi đi, chúng ta không sao đâu, các con đừng lo lắng cho hai ông già này nữa!” Sư phụ nói với tôi và lão Phong.

“Đúng vậy, hai đứa mau đi đi! Là một người trừ tà, các con hãy làm chuyện mà những người trừ tà nên làm!” Độc đạo trưởng cũng mở miệng nói.

Tuy tôi vào lão Phong đều có chút không nỡ, rốt cuộc thì sư phụ của chúng tôi đều đang bị thương.

Nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, không phải lúc cho chúng tôi do dự không quyết đoán.

Tôi và lão Phong không thể dừng lại, sau khi nói vài câu tạm biệt với hai vị sư phụ, hai chúng tôi nhanh chóng xoay người rời đi, đuổi theo hướng của Lý Húc và Dạ Hinh đã đi trước.

Còn về phần Phong ca, đương nhiên là cũng đi theo bên cạnh hai người chúng tôi.

Nhưng Phong ca vẫn chưa nắm rõ được tình hình hiện tai, sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ, chúng tôi bèn kể lại mọi chuyện cho anh ta nghe.

Lần trước tại núi Lang Nha, Phong ca cũng đã được ăn no bụng, cho nên khi nghe chúng tôi nói muốn tập kích bất ngờ phân đà tại núi Lang Nha của lũ Mắt Quỷ, cũng đã tập hợp đủ lực lượng, trong anh ta có vẻ rất phấn khích.

Sau đó, chúng tôi đã tăng nhanh tốc độ, tiếp tục di chuyển về phía núi Lang Nha.

Nhưng đương nhiên là tốc độ của chúng tôi không thể so sánh được với tốc độ của Lý Húc, Dạ Hinh và mấy u quỷ kia được.

Bọn họ đều là quỷ, trong khu rừng rậm rạp này, họ gần như có thể làm lơ được hết những trở ngại của địa hình.

Hơn nữa, càng tới gần núi Lang Nha, sương mù lại càng nhiều.

Sau khi đuổi theo họ nửa tiếng đồng hồ, hai người một quỷ chúng tôi đã mất dấu bọn họ.

Nhưng đây chẳng phải là vấn đề gì lớn lao, chúng tôi đều đã nhớ được phương hướng và đường mòn ở đây, cũng không đến mức sẽ bị lạc đường.

Tốc độ của chúng tôi lần này nhanh hơn lần đầu tiên đến núi Lang Nha, vì vậy sau khi bước vào trong màn sương mù, chỉ mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, chúng tôi đã tiếp cận đỉnh núi chính của núi Lang Nha.

Đỉnh núi này trông giống như nanh sói, cũng giống như ngọn của một chiếc loan đao, hiện ra sừng sững trước mặt chúng tôi.

Bình Luận (0)
Comment