Có hai kẻ xui xẻo đã bị ánh sáng màu đỏ kia trực tiếp hất văng vào bên trong, chết ngay tại chỗ, hồn phi phách tán.
Những quỷ tu còn lại đứng bên ngoài mặt đều tái đi, hãi hùng khiếp vía.
Dường như ánh sáng màu đỏ kia có năng lượng rất lớn, hoặc là nó có sức mạnh của một loại bùa chú nào đó, có thể xua đuổi được những ma quỷ ở bên ngoài, trừ khi phá vỡ được bức tường bằng ánh sáng đỏ này, nếu không họ sẽ không bao giờ có thể đi vào trong khe núi…
*****
Tôi đứng xa nhìn hết thảy cảnh này, người của phe chúng tôi hoàn toàn không thể tiến được vào trong khe núi.
Tất cả đều bị ánh sáng màu đỏ kia ngăn ở bên ngoài.
Hơn nữa đã có mấy quỷ tu bị hất văng ra ngoài vì cố ý dùng sức mạnh muốn xâm nhập vào trong ánh sáng màu đỏ.
Thậm chí còn có quỷ tu đã phải chết, điều này làm cho tất cả chúng tôi đều rất kinh sợ.
Đây là tình huống gì thế này? Chẳng lẽ là lũ Mắt Quỷ này đã sử dụng một loại trận pháp nào đó?
Tôi thầm nghĩ như vậy, nhưng bước chân không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước.
Hiện tại Mộ Dung Ngôn và những người khác đều đang tập trung hết trước cổng khe núi, chờ tiến vào bên trong.
Chúng tôi đi dọc theo khe núi đi xuống, không lâu sau chúng tôi đã ra khỏi khe núi, đi đến trước mặt mọi người.
Sự xuất hiện của chúng tôi ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mặc kệ là có phải người quen hay không, đều không quan trọng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người của ba chúng tôi, còn tôi thì nhìn tất cả mọi người một lượt, trừ Mộ Dung Ngôn.
Trong số những người này, cũng có vài người mà tôi quen biết.
Chu Vận, Mạc bà bà, Dạ Phong, Dạ Hinh, Lý Húc, Vương Bảo Thành, Đằng Ngưu,... rất nhiều quỷ tu trong số này đều là quỷ lão một phương, họ cũng có địa vị khá cao ở chỗ chúng tôi.
Thấy nhiều người như vậy, nhưng tôi không hề ngượng ngùng, còn chắp tay chào hỏi tất cả mọi người.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên lên tiếng: “Đinh Phàm, anh tới vừa đúng lúc. Nơi này đã bị hạ ấn chú rồi, anh tới phá vỡ mấy thứ này đi!”
Nghe Mộ Dung Ngôn nói, tôi ngây người ra một lúc lâu.
Tôi đi phá vỡ ấn chú sao? Nhiều lão đại như vậy còn không phá được, thì một đạo sĩ nhỏ nhoi cùng lắm mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo sư như tôi có thể phá nổi sao?
Tôi lộ ra một tia nghi ngờ: “Tôi có thể làm được không?”
Vừa dứt lời, Chu Vận đang đứng bên cạnh đã quát lên: “Anh đương nhiên là có thể làm rồi, trừ anh ra, còn có anh ta có thể giúp chúng tôi!”
Nói xong, Chu Vận trực tiếp chỉ tay về phía lão Phong đang đứng bên cạnh tôi.
Lão Phong cũng có vẻ bối rối, cậu ấy hỏi: “Chúng tôi có thể làm được gì?”
Khóe miệng Chu Vận nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm, “Chỉ có người sống như các anh mới có thể phá vỡ được loại phong ấn này!”
Vừa nghe được lời này của Chu Vận, tôi và lão Phong không khỏi nhìn nhau, hiển nhiên là cả hai chúng tôi đều không biết được nguyên nhân.
Ngay lúc này, Mộ Dung Ngôn đã đi đến trước mặt tôi và lão Phong, bỗng nhiên, Mộ Dung Ngôn hiện ra chân thân.
Khi cô ấy tiếp tục đi đến gần hơn, bóng người vốn rất mờ ảo của Mộ Dung Ngôn đã từ từ hiện rõ ra trước mắt lão Phong.
Khi Mộ Dung Ngôn đi đến chỗ chúng tôi, lão Phong đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy.
Lão Phong có thể coi là người rất điềm tĩnh, đã thấy đủ mọi việc, hơn nữa, ai trong số chúng tôi mà chưa từng nhìn thấy ma quỷ cơ chứ?
Nhưng sau khi lão Phong thực sự nhìn rõ được dáng vẻ của Mộ Dung Ngôn, trên mặt cậu ấy rõ ràng đã lộ ra một chút cảm xúc khác lạ, hai con ngươi cũng đã giãn ra.
Cậu ấy cũng bị sốc trước vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Dung Ngôn, vẻ đẹp của cô ấy quả đúng là không ai có thể bắt chước, tư thái thì siêu phàm thoát tục.
Từ trước tới giờ có lẽ lão Phong đều không hề nghĩ tới, cô vợ quỷ của tôi thế mà lại là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đến vậy.
Lão Phong còn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy Mộ Dung Ngôn mở miệng nói với hai người chúng tôi: “Đây là một loại ấn chú đặc biệt của bọn Mắt Quỷ, chuyên dùng để đối phó với ma quỷ và tà vật vô hình.”
“Mà ở nơi này, cũng chỉ có anh cùng với Phong Tuyết Hàn là có cơ thể máu thịt. Chỉ cần các anh lợi dụng máu của mình, là có thể phá vỡ được phong ấn trấn quỷ này!”
Vừa nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi đã dễ dàng hiểu ra được nguyên do.
Hóa ra đám Mắt Quỷ đã bố trí một trận pháp phong ấn ở nơi này, hơn nữa còn là loại chuyên dùng để khắc chế ma quỷ.
Xem ý của Mộ Dung Ngôn, để người sống như chúng tôi phá trận sẽ dễ dàng thành công hơn rất nhiều.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, mà chỉ lẩm bẩm một câu trong miệng: Trấn áp và phong ấn ma quỷ!
Nói rồi, tôi nhìn về phía cửa núi.
Quả nhiên, ở phía trên của “cánh cổng”, tôi thấp thoáng nhìn thấy một cái đầu quỷ ba mắt độc ác.
Trong cái đầu ấy giống như đang nửa cười nửa không, vô cùng đáng sợ.
Tôi hơi nhướng mày, sau đó lên tiếng: “Được! Thi Muội, cô nói cho chúng tôi biết phải làm thế nào là được!”
Tôi nói tới đây, lão Phong mới hoàn hồn lại.