Lúc này, cậu ấy đã khôi phục lại được dáng vẻ bình tĩnh, cũng gật đầu, nói: “Chỉ cần cô nói cách làm, tôi và lão Đinh tất nhiên sẽ cố hết sức!”
Ngay khi tôi và lão Phong vừa đồng ý, đám quỷ đứng xung quanh đã nhìn chằm chằm vào chúng tôi, ai cũng lộ ra vẻ mặt phấn khích.
“Thật tốt quá!”
“Có sự giúp đỡ của hai vị nghĩa sĩ, vậy thì việc diệt trừ thế lực của đám Mắt Quỷ chẳng còn khó khăn nữa!”
“Hai vị nghĩa sĩ này có lai lịch thế nào? Còn nữa, vì sao trên tay người kia lại cầm kiếm gỗ đào, hình như còn rất thân quen với thủ lĩnh của chúng ta thì phải?”
“Tên ngốc nhà anh, cái gì mà rất thân quen chứ. Cái vị cầm kiếm gỗ đào kia, chính là chồng của thủ lĩnh chúng ta!”
“Cái, cái gì? Thủ lĩnh kết hôn rồi sao?”
“Không thể nào! Là chồng của thủ lĩnh chúng ta thật ư?”
“Ai! Nói ra thì rất dài. Tôi nghe được một số tin đồn, đây là mối nhân duyên ba đời của thủ lĩnh…”
“…”
Trong nháy mắt, hiện trưởng trở nên náo nhiệt hẳn, ai cũng mồm năm miệng mười.
Rốt cuộc, trong mấy trăm quỷ tu này, vẫn có rất nhiều quỷ tu không hề quen biết tôi.
Lúc này lại đột nhiên nghe nói tôi chính là chồng của Mộ Dung Ngôn, tất cả bọn họ đều nhìn tôi không chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý tới mấy chuyện kia, mà chỉ chăm chú lắng nghe cách phá bỏ ấn chú, để cho tất cả mọi người ở đây đều có thể tiến vào trong khe núi.
Mấy người Mộ Dung Ngôn, Chu Vận cũng mô tả chi tiết cho tôi và lão Phong cách phá bỏ trận pháp phong ấn ma quỷ này.
Việc này không quá khó, chỉ cần chúng tôi nhỏ máu tươi lên đầu con ác quỷ kia, lợi dụng máu để kích hoạt ấn chú, là có thể phá bỏ nó.
Đối với chúng tôi mà nói, điều đó không quá khó khăn.
Nhưng phương pháp này đối với ma quỷ mà nói, lại không hề đơn giản như vậy.
Bởi vì ma quỷ không có máu thịt, càng đừng nói đến chuyện dùng máu và khí huyết để phá vỡ ấn chú.
Sau khi hiểu rõ cách phá trận, tôi và lão Phong không hề hành động ngay.
Thay vào đó, tôi kể lại toàn bộ những gì mình đã thấy khi còn ở trên vách núi, tôi không biết tại sao lại như vậy.
Nhưng để đối phương phải tạo ra loại ảo cảnh thế này, nhất định phải có lý do nào đó.
Cho nên, tôi định nói ra những tin tức này, để cho những quỷ tu kia chuẩn bị tinh thần.
Bởi vậy, tôi đã nói với Mộ Dung Ngôn: “Đúng rồi Thi Muội, còn có chuyện này tôi phải nói với mọi người!”
“Chuyện gì?” Mộ Dung Ngôn có chút hoài nghi.
Tôi tiếp tục nói: “Trên đường đến đây, từ trên vách đá, chúng tôi nhìn thấy trong khe núi toàn bộ đều là lệ quỷ, chúng rất đông, số lượng cũng phải tới khoảng ba ngàn con!”
“Cái gì? 3000 con?” Lý Húc đứng bên cạnh Mộ Dung Ngôn giật mình hỏi lại.
Trên mặt Dạ Phong, Vương Bảo Thành, Chu Vận và những người khác cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Lời này có thật không?” Dạ Phong cất tiếng hỏi.
“Không thể nào, nơi này vẫn luôn bị giám sát, sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều quỷ nô như vậy được chứ?” Mạc bà bà cũng thấy giật mình, cất giọng khàn khàn lên hỏi.
Thấy họ ngạc nhiên đến thế, tôi cũng không lấy làm lạ, tất cả đều nằm trong sự kiến của tôi rồi.
Rốt cuộc, khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trong khe núi, chúng tôi cũng bị dọa đến choáng váng trong giây lát.
Tôi cũng không vội, tôi để Phong ca nói cho mọi người biết kết quả đã phân tích khi ở trên đỉnh núi.
Phong ca giải thích chi tiết, rõ ràng, tỉ mỉ từng câu một.
Như vậy cũng có thể chứng minh được chúng tôi đã thực sự nhìn thấy được cảnh tượng ấy, nhưng những hơi thở kia lại nói cho chúng tôi biết, hết thảy chỉ là giả.
Mọi người nghe xong cũng đều tỏ vẻ nghi ngờ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có hơi ngây ngốc, cũng không hiểu nổi bên kia đang muốn làm gì!
Mạc bà bà quay lại hỏi Mộ Dung Ngôn: “Tiểu thư, đám Mắt Quỷ dùng thuật che mắt để làm gì chứ? Hình như trước đây chúng chưa hề làm như vậy?”
Mộ Dung Ngôn hơi nhíu đôi mày đẹp lại, trên mặt mang theo một tia sầu lo: “Tôi cũng chưa từng gặp!”
Mà Chu Vận ở bên cạnh lại hừ một tiếng: “Sư tỷ, đừng nghĩ nhiều như vậy. Nếu đã là thuật che mắt, tất nhiên là giả. Chúng ta cứ phá vỡ phong ấn trấn quỷ này trước đã, đánh cho bên kia không còn một mảnh giáp rồi hãy nói sau.”
Chu Vận vừa dứt lời, một quỷ tu vạm vỡ, trên tay cầm một chiếc rìu lớn, bỗng nhiên đi về phía trước, trầm giọng nói: “Chu Vận tiểu thư nói không hề sai, nếu chỉ là thuật che mắt, chúng ta cần gì phải quan tâm nhiều như vậy? Thủ lĩnh, cứ để hai vị nghĩa sĩ phá vỡ trận pháp phong ấn này đã rồi nói sau!”
“Đúng đúng đúng, Chu Vận tiểu thư và Cửu đại ca nói không hề sai!”
“Đúng vậy, cứ giết trước rồi nói sau!”
“Ba ngàn lệ quỷ cái gì chứ! Đây đều là do tên Quỷ Tam Nguyên và ả Dì Mỹ Nhân kia bày ra để dọa người thôi!”
“Tôi đã kìm nén đến khó chịu rồi!”
“Bây giờ tôi chỉ muốn chém giết!”
“Đừng kỳ kèo nữa, hai vị nghĩa sĩ hãy phá ấn chú đi!”
“…”
Hiện trường lại trở nên náo nhiệt một lần nữa, mà Mộ Dung Ngộ cũng nói với chúng tôi: “Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, hai người cứ phá ấn chú trước đi!”
Tuy rằng mọi người đều không biết được đối phương đã dùng loại thuật che mắt nào, cũng không biết đối phương dùng nó để làm gì.