Nhưng nếu mọi người đều kiên quyết muốn phá ấn chú trước, tôi và lão Phong cũng không thể do dự nữa.
Hai người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng bước từng bước về phía trước, chuẩn bị phá giải trận pháp phong ấn, xông vào trong khe núi giết chết đám Mắt Quỷ…
******
Ở trước mắt bao người, tôi cùng lão Phong từng bước tới gần “cửa núi”.
Chúng tôi đã tới đây từ rất lâu rồi, trên “cánh cửa” này tôi còn dán một lá bùa chú phong ấn để ngăn chặn những quỷ nô đó đuổi theo chúng tôi.
Không ngờ nhanh như vậy, chúng tôi đã lại quay lại nơi này.
Nhưng lần này chúng tôi quay lại đây chính là để tiêu diệt nơi này.
Nhưng vào lúc này, trước cửa núi và trong toàn bộ khe núi đã bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt.
Loáng thoáng, như ẩn như hiện.
Chúng tôi càng đến gần bức màn ánh sáng này, càng cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ hơn.
Loại hơi thở này mang theo một chút hơi nóng, tuy không tạo ra áp lực mạnh mẽ, nhưng lại tạo ra một lực nhất định.
Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, chúng tôi vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là những quỷ tu phía sau lưng chúng tôi lại không thể chịu đựng được lực đẩy này, hơn nữa họ còn cảm nhận được lực đẩy này rất rõ ràng.
Chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã đi tới trước bức màn ánh sáng này.
Tuy nhiên, màn sáng này cũng không rõ ràng, thỉnh thoảng lóe lên một chút ánh sáng màu đỏ, như để tượng trưng cho sự tồn tại của nó.
Lúc này, nó đã được gắn vào trên cửa núi khổng lồ, đồng thời, đám lệ quỷ mờ mịt cũng dần dần xuất hiện.
Tôi và lão Phong hít một hơi thật sâu, chỉ thấy tôi từ từ đưa tay ra.
Ngay khi tay vừa chạm vào màn sáng kia, tôi liền cảm nhận được thứ gì đó cứng ngắc.
Dừng như tôi đang sờ lên pha lê vậy, nhưng nó không hề lạnh mà cực kỳ nóng.
Tôi dùng tay vỗ nhẹ vào màn sáng vài lần, thậm chí còn xuất hiện vài gợn sóng dao động.
Tôi và lão Phong cùng mở to mắt quan sát, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Trong cái nghề này của chúng tôi, ai mà không biết, ai mà không am hiểu kỳ môn độn giáp, hàng ngũ, giáp thuật cơ chứ.
Nhưng đến khi truyền tới thế hệ của chúng tôi, Đạo môn lại đang trên đà xuống dốc rối.
Nếu nhất định phải nói ra, ai có thể dời non lấp bể, lợi dụng tinh đấu thi triển giáp thuật, chỉ e là chẳng có ai.
Cho nên hôm nay khi gặp được trận pháp có thể bao phủ toàn bộ khe núi này, chúng tôi mới có chút cảm giác “kinh hãi thế tục.”
Bây giờ mới thấy đám Mắt Quỷ kia thật hào phóng, dám dùng trận pháp bao phủ toàn bộ khe núi Lang Nha này.
Tôi không khỏi ngạc nhiên và cảm thấy thật kỳ diệu.
Tuy rằng thủ pháp này đang nằm trong tay của tà giáo Mắt Quỷ, nhưng chúng tôi cũng coi như là có thể nhìn thấy một chút mảnh vụn của thuật kỳ môn độn giáp khi Đạo môn còn ở thời kỳ huy hoàng.
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, rồi từ từ rút tay lại…
Sau khi xác nhận được phạm vi, tôi và lão Phong đều lần lượt giơ vũ khí của mình lên.
Sau đó đặt vũ khí lên lòng bàn tay, một đường cắt xuất hiện, chúng tôi đều cảm thấy hơi đau.
Trên lòng bàn tay của hai người chúng tôi đều có một vết thương nhỏ.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra từ vết thương.
Tôi và lão Phong đồng thời giơ tay, chỉ nghe “Bang” một tiếng, tay chúng tôi đập thẳng vào màn sáng.
Mộ Dung Ngôn nói, phong ấn này trấn áp ma quỷ và kiềm chế tà vật.
Nhưng đối với vật còn sống, lực kiềm chế cũng không mạnh lắm.
Mà máu tươi chảy ra từ cơ thể của hai người chúng tôi chính là vật khắc tinh của trận pháp này.
Tôi và lão Phong chỉ cần sử dụng máu tươi của chính mình, rồi khích hoạt Đạo khí trên người cùng lúc để phát huy được sức mạnh.
Như thế, trận pháp này sẽ có thể bị phá vỡ từng chút một.
Chỉ cần bức màn ánh sáng do trận pháp này tạo ra bị phá vỡ, một lối vào sẽ được mở ra.
Sau đó, phong ấn trấn áp ma quỷ này sẽ tự động biến mất.
Vì vậy, sau khi hai chúng tôi cùng đập tay vào màn sáng, liền bắt đầu vận chuyển Đạo Khí trong cơ thể.
Vừa vận khí, chúng tôi vừa không ngừng chuyển Đạo Khí tới lòng bàn tay, sau đó thông qua bàn tay rót vào trong trận pháp kia.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi chúng tôi liên tục rót Đạo Khí vào màn sáng…
Máu chảy ra từ vết thương trên lòng bàn tay chúng tôi lan ra, hoá thành hình giống như mạng nhện.
Bắt đầu từ lòng bàn tay của chúng tôi, chúng lan rộng và dày đặc phía trên bức màn ánh sáng lờ mờ này.
Nhìn thấy điều này, tôi và lão Phong đều cảm thấy vô cùng quỷ dị, thậm chí còn có một chút khó hiểu.
Nhưng hiện tại trận pháp đã bị phá vỡ, chúng tôi không có thời gian để ý tới mấy chuyện linh tinh này.
Còn những quỷ tu đứng sau lưng chúng ta đều đã trừng lớn cả hai mắt, lẳng lặng nhìn chúng tôi mà xoa nắn lòng bàn tay, mặt đầy vẻ chờ mong.
Sau khi máu từ từ lan ra như mạng nhện, màn sáng lờ mờ cũng có chút phản ứng.
Màu đỏ nhạt ban đầu vốn dĩ chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện, lúc có lúc không.
Vậy mà lúc này lại liên tục xuất hiện, hơn nữa nhiệt độ trên bức màn cũng bắt đầu tăng cao lên.
Trước đây chỉ hơi nóng mà thôi, nhưng bây giờ cả tôi và lão Phong đều trực tiếp tiếp xúc với tấm màn đã cảm nhận được sức nóng của nó, thậm chí còn bắt đầu thấy bỏng tay.