“Lão Đinh, con dao găm mà cậu cầm tối qua không phải là một con dao găm bình thường, đúng không?”
Nghe lão Phong hỏi như vậy, tôi mỉm cười.
Ngay sau đó tôi rút Linh Đao ra, rồi trả lời câu hỏi của lão Phong.
“Con dao găm này được gọi là Linh Đao.”
“Linh Đao?” Vẻ mặt lão Phong tràn đầy sự nghi hoặc, rồi duỗi tay ra nhận lấy con dao.
Đối với tôi mà nói, lão Phong chính là anh em ruột thịt của tôi.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao ải sống chết, đồng thời cậu ấy cũng biết được những bí mật sâu kín nhất của tôi rồi.
Cho nên về bí mật của Linh Đao, tôi cũng không muốn tiếp tục che giấu cậu ấy.
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của lão Phong, tôi khẽ gật đầu một cái.
“Không sai, là Linh Đao. Đây là một loại vũ khí có thể hấp thụ được linh lực, chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng!”
Lão Phong vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lại lần nữa thay đổi.
“Cái gì? Con dao này có thể hấp thụ linh lực sao?”
Cậu ấy kinh ngạc nhìn vào Linh Đao trong tay, rồi rút nó ra khỏi vỏ.
Nhưng sau khi Linh Đao được rút ra khỏi vỏ, trông nó lại không hề đẹp đẽ tí nào.
Rỉ sét loang lổ, dường như chẳng hề có liên quan gì đến câu “chém sắt như chém bùn”.
Nhưng lão Phong vẫn thản nhiên chém vào những cái cây bên cạnh.
“Roẹt.”
Một nhát đao vung lên, trực tiếp để lại một dấu vết trên thân cây, dấu vết cực kỳ trơn tru, có thể thấy được Linh Đao này rất sắc bén.
“Dao tốt, thật là một thanh dao tốt! Lão Đinh, làm sao cậu có được thứ này? Nó là vật gia truyền của nhà cậu đấy à?” Lão Phong dường như rất có hứng thú với con dao này.
Tôi lại cười cười, tiếp tục nói: “Đây không phải là vật gia truyền của nhà tôi, là của Thi Muội!”
“Thi Muội? Là cô vợ quỷ kia của cậu đó sao?”
“Ừ! Đây là vật truyền thừa của sư môn cô ấy lúc còn sống, sau khi cô ấy chết đi, con dao này cũng không được truyền cho ai nữa. Phải đến khi quen tôi, cô ấy mới giao lại con dao này cho tôi.” Tôi nói rõ từng câu từng chữ.
“Vậy lúc người vợ quỷ của cậu còn sống là người của môn phái nào?”
Nghe đến đó, tôi thở một hơi dài, sau đó mở miệng nói: “Âm Thi môn!”
“Cái gì? Âm Thi môn? Đó không phải là Tà Giáo sao?”
Khuôn mặt ngạc nhiên của lão Phong cũng giống như hệt như khuôn mặt của tôi khi lần đầu tiên biết được Mộ Dung Ngôn là hậu duệ của của Âm Thi môn.
Tôi tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Không sai, là Âm Thi môn. Môn phái này trước kia quả thực đã làm ra không ít chuyện xấu xa, nhưng trong đó còn ẩn giấu rất nhiều bí mật mà ít người biết được…”
Lão Phong thấy tôi bình tĩnh, lại nói năng tự tin như vậy thì cũng rất tò mò.
Sau đó cậu ấy liền hỏi tôi lý do là gì, còn cả những bí mật ẩn sau đó là sao.
Trên đường đi vốn dĩ rất nhàm chán, cho nên tôi liền kể lại cho lão Phong nghe những bí mật của Âm Thi môn mà Mộ Dung Ngôn đã nói cho tôi lúc trước.
Môn phái này đã xuất hiện một vị thủ lĩnh vô cùng cực đoan, vì thế mới dẫn đến sự suy vong của toàn bộ Âm Thi môn.
Tôi cũng không biết rõ được tiền căn hậu quả trong chuyện này, cho nên đã kể giản lược, đại khái cho lão Phong nghe một chút.
Lão Phong nghe xong thì khiếp sợ vô cùng, cậu ấy chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Mọi người luôn âm thầm phỉ nhổ sau lưng Âm Thi môn, thế nhưng chẳng có ai biết được môn phái này có có quá trình phát triển và một câu chuyện xưa như thế.
Nói xong lời cuối cùng, tôi nhận lại Linh Đao, sau đó nói với lão Phong: “Cho nên, tôi đã trở thành người kế thừa con dao này. Tôi hy vọng có thể tìm thấy hoặc giúp đỡ được cho cô vợ quỷ của mình, minh oan cho Âm Thi môn, để môn phái này có thể tiếp tục được truyền thừa…”
Lão Phong nở nụ cười gượng gạo, muốn minh oan cho một giáo phái từng là Tà Giáo ư, quả là nói dễ hơn làm rồi.
Cậu ấy vỗ lên bả vai tôi, hiển nhiên là chẳng mấy để ý đến khát vọng hoang đường này của tôi.
Đối với Linh Đao, ngoại trừ biết được nó có thể hút linh khí, thì tôi cũng biết được nó còn tỏa ra một luồng khí lạnh kỳ lạ nữa.
Còn về phần nó có thể còn có những đặc điểm khác hay không, tạm thời tôi cũng chưa biết được.
Nhưng, lúc còn ở bên trong hang động…
Dòng nội lực bên trong Linh Đao đột nhiên dao động, thậm chí còn kết hợp hô ứng cùng với Hỏa Thiên khí trong người tôi, quả là một chuyện không ai lường trước được.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao hai thứ kia lại có thể tạo ra được hiện tượng như vậy.
Mặc dù trong lòng tôi thấy vô cùng khó hiểu, nhưng lúc này tôi không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Dù tôi vẫn trò chuyện câu được câu mất với lão Phong, nhưng tốc độ di chuyển cũng không vì thế mà chậm lại.
Ước chừng tới giữ trưa, cuối cùng chúng tôi cũng đến được thị trấn nhỏ.
Thị trấn nhỏ vẫn tĩnh mịch như cũ, chẳng có nổi một mống người sống nào, trên mặt đất vẫn còn những vũng chất lỏng màu đen và vết bẩn còn sót lại.
Đây là những dấu vết sau khi đám Bì Thi chết đi để lại.
Những mảnh da người đó cuối cùng sẽ mục nát và biến thành một vũng máu màu đen theo thời gian.
Ngoài những điều này, chúng tôi càng chú ý tới hai vị sư phụ nhiều hơn.
Nhưng sau khi chúng tôi hô lên vài tiếng, cũng chẳng thấy ai đáp lại.