Tôi biết anh ta đang nói tới ai, chính là Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn đã bị Tà Giáo Mắt Quỷ kia khống chế hơn một trăm năm, trở thành công cụ chém giết trong tay bọn chúng, đúng là đã làm ra không ít chuyện xấu.
Nhưng đó là do cô ấy bị ép.
Hiện tại Mộ Dung Ngôn đã thoát khỏi sự kiểm soát của lũ Mắt Quỷ, không phải cô ấy đang tạo ra liên minh để đối đầu với đám Mắt Quỷ đó sao?
Cho nên, tôi lại lần nữa mở miệng trả lời: “Đó là chuyện của trước kia rồi, cô ấy cũng bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
“Ồ! Bất đắc dĩ sao? Tôi thấy có vẻ cậu cũng không hiểu rõ được rồi! Theo tôi được biết, nữ quỷ kia tên là Mộ Dung Ngôn, đúng không?
Mà Mộ Dung Ngôn này, hơn ba trăm năm trước chính là người kế thừa của Âm Thi môn.
Về phần Mắt Quỷ, chính Mộ Dung Ngôn đã đích thân thả nó ra vì tình nhân của cô ta, hơn nữa cô ta còn cam tâm tình nguyện làm con rối cho người kia.”
Nói xong, trên mặt Lăng Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nhưng khi tôi nghe thấy điều này, sắc mặt của tôi thay đổi, lộ ra sự kinh hãi tột cùng.
Chính tay Mộ Dung Ngôn đã thả Mắt Quỷ ra? Vì tình nhân của mình? Cô ấy còn tự nguyện trở thành con rối cho Mắt Quỷ?
Sau khi ba câu hỏi này xuất hiện liên tiếp trong đầu tôi, cả người tôi đều run lên.
Không, không, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Mộ Dung Ngôn sao lại có tình nhân được, hơn nữa, Mộ Dung Ngôn còn hận Mắt Quỷ đến thế kia mà.
Làm sao cô ấy có thể đích thân thả Mắt Quỷ ra chứ? Lại còn cam tâm tình nguyện bán cả hồn phách và phẩm giá của mình, trở thành con rối chiến đấu cho Mắt Quỷ?
Sao có thể như thế được? Tôi không tin đây lại là sự thật, không thể nào.
Đột nhiên, một dòng máu nóng dồn lên não tôi.
Trong lòng tôi bùng lên lửa giận: “Con mẹ nói, anh đang nói bậy nói bạ gì đấy!”
Nhưng Lăng Thiên lại cười nhạt, trong mắt lộ ra vẻ quỷ dị: “Tôi đã từng điều tra về cậu. Cậu và cô ta…”
Nói đến đây, Lăng Thiên đè thấp giọng nói: “Là quan hệ âm hôn sao? Nói như vậy, người vợ quỷ kia của cậu chính là hàng đã qua tay rồi. Nói không chừng hiện tại hai người kia “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, thằng nhóc nhà cậu, bị người ta đội mũ xanh còn không biết.”
Lăng Thiên vừa dứt lời, tất cả đám giáo đồ của Nhật Nguyệt Giáo có mặt tại đây đều cười vang.
Nghe những tiếng cười đó, tôi cảm thấy chưa bao giờ chói tai đến thế, chưa bao giờ tức giận và cuồng nộ đến thế…
*******
Đối tôi mà nói, Mộ Dung Ngôn chính là sợi tơ hồng trong trái tim tôi.
Người ngoài tuyệt đối không được đụng vào.
Thế mà bây giờ, cái tên được gọi là Lăng Thiên kia dám nói ra những lời như vậy, làm cho tôi không khỏi mất bình tĩnh.
Hơn nữa, còn bởi vì tôi đã có tình cảm đặc biệt với Mộ Dung Ngôn.
Cho nên, khi nghe người khác nói Mộ Dung Ngôn đã từng có “người yêu” linh tình gì đó, tôi rất nhạy cảm.
“Anh con mẹ nó im miệng lại cho tôi!”
Tôi gầm lên một tiếng và lập tức giơ thanh kiếm gỗ đào lên.
Lăng Thiên và những tên yêu đồ tà giáo kia thấy vậy cũng chẳng thèm để ý.
Lăng thiên chỉ lộ ra một nụ cười giả tạo: “Những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Được rồi, ba câu hỏi tôi muốn hỏi cũng đã xong, lời nên nói tôi cũng đã nói rồi. Về sau chỉ muốn khuyên cậu một câu chân thành, đừng để bị người ta đội mũ xanh lên đầu rồi mà còn không biết.”
“Cút con mẹ mày đi!” Vừa dứt lời, tôi đã chuẩn bị lao lên.
Về bản thân mình, tôi tự nhận mình là một người khá bình tĩnh và vững vàng.
Nhưng vào giờ khắc này, dường như tôi đã mất đi lý trí.
Không còn một chút sự bình tĩnh nào như tôi tự nhận, tôi có cảm giác như có thứ gì đó nổ tung trong đầu mình, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Nhưng tôi chưa kịp lao lên, lão Phong đứng bên cạnh đã vội kéo tay tôi lại: “Lão Đinh, cậu bình tĩnh một chút, ý đồ của tên khốn này chính là muốn chọc cậu nổi khùng!”
Vì bị lão Phong giữ chặt lại, cho nên tôi không thể cử động tay.
Mà lão Tần Gia cũng tiến lên một bước, điềm nhiên nói với tôi: “Tiểu Phàm, đừng để lời nói của tên khốn kia mê hoặc. Sự thật ra sao, đâu thể nào chỉ dựa trên lời nói một chiều của cậu ta mà tin tưởng được?”
Lão Phong và lão Tần Gia đều lần lượt lên tiếng, lúc này, sự kích động trong lòng tôi mới hoà hoãn lại được một chút.
Nhưng khi Lăng Thiên nhìn thấy tôi bình tĩnh hơn, vẫn giữ vẻ mặt như cũ, vẫn tiếp tục thản nhiên mở miệng nói: “Này! Lời thật lòng thì thường khó nghe! Nhưng tôi chắc chắn với cậu rằng mỗi một câu một chữ mà tôi vừa nói, đều là sự thật, không có một lời nói nào là dối trá cả!”
“Mắt Quỷ quả thật là do Mộ Dung ngôn thả ra, mà hơn ba trăm năm trước, cô ta đích thực đã có người mình yêu.
Hơn nữa, trong đám giáo đồ Mắt Quỷ kia, Mộ Dung Ngôn chính là người mạnh nhất, cậu lại yếu đuối như vậy, sao cô ta có thể thích cậu được chứ? Theo tôi, cô ta chỉ là đang lợi dụng anh mà thôi! Chờ tới khi thời cơ chín mười, cô ta nhất định sẽ giết cậu!”
“Sao anh không cân nhắc đến việc gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo của chúng tôi và hợp tác với chúng tôi?”
Nghe anh ta nói như vậy, nếu ban đầu tôi còn nổi giận, thì bây giờ lại có chút nghi ngờ và nghi kỵ anh ta.