Nhưng về việc hợp tác với Tà Giáo Nhật Nguyệt thì tuyệt đối không thể được.
Nếu hợp tác hay làm bạn với đám tà giáo kia, vậy tôi trở thành cái gì?
Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói…
Nếu Mộ Dung Ngôn thật sự có liên quan gì với Mắt Quỷ, thì cũng là chuyện ba trăm năm trước rồi, cho dù có tồn tại “người yêu” gì đó cũng đều là chuyện của quá khứ.
Hiện tại là hiện tại, tôi đã ở hiện thực mà cảm nhận được cảm giác này.
Cảm giác được thái độ của cô ấy với tôi có sự thay đổi, chẳng lẽ đều là giả hay sao?
Tôi đặt tay lên ngực mình tự hỏi, tôi cảm thấy tất cả những điều này đều là sự thật.
Tôi có thể cảm nhận được, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần hơn.
Tôi có thể cảm thấy rằng, chúng tôi đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Nhưng ngoài điều này ra, Mộ Dung Ngôn còn thả Mắt Quỷ ra.
Còn cam tâm tình nguyện trở thành con rối, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả những điều này có phải là sự thật không?
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc tôi có chút bối loạn.
Căn bản là tôi không có cách nào sắp xếp tất cả thông tin một cách rõ ràng, rành mạch trong một khoảng thời gian ngắn.
Một cảm giác bất ổn rất khó nói nên lời.
Tuy nhiên, vào lúc này, lão Tần Gia lại nói với tên Lăng Thiên kia: “Yêu đạo, đừng nói nhảm nữa. Những câu hỏi mà mày hỏi bọn tao đều đã trả lời rồi. Mày mau thả một người đi! Sau đó chúng ta sẽ cùng phân thắng bại.”
Nghe lão Tần Gia nói xong, Lăng Thiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nên thả người rồi. Nhưng tôi nên thả ai đây?”
Nói xong, Lăng Thiên vẫy tay với sư phụ tôi và Độc đạo trường.
Chỉ trong nháy mắt, sư phụ tôi và Độc đạo trường đang hôn mê chợt mở bừng hai mắt ra, tỉnh táo trở lại.
Tình huống của sư phụ và Độc đạo trưởng đều có chút bất ổn, cả hai người đều đã bị thương rất nặng.
Không chỉ toàn thân dính đầy máu, mà trên mặt và trên người Độc đạo trưởng còn mọc ra một chút lông thú rồi.
Cứ như thể yêu độc trong cơ thể ông ấy đã bị kích hoạt lần thứ hai, và ông ấy lại một lần nữa tiến vào quá trình yêu hóa.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như Độc đạo trưởng đang ở trong giai đoạn đầu của yêu hoá.
Mấy hôm nay “Thực Âm Cổ” đều được tôi cất giữ ở trong nhà, Hương Chúc Trương thì vẫn đang chạy trốn.
Chỉ cần có thể đưa Độc đạo trưởng trở về kịp thời, chúng tôi hẳn là có thể đưa Thực Âm Cổ vào người ông ấy để giải trừ độc tố.
Tôi còn đang mải nghĩ, thì lúc này sư phụ và Độc đạo trưởng đã tỉnh lại hẳn, tuy nhiên họ lại không thể đứng dậy.
Họ hơi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng liếc mắt thấy tôi, lão Phong và những người khác.
Ngay sau đó, tôi liền nghe thấy hai vị sư phụ cất giọng khàn khà, dùng hết sức để gọi một tiếng: “Tiểu Phàm!”
“Tiểu Phong!”
Bọn họ vừa cất tiếng gọi xong, toàn thân đã run lên bần bật, có vẻ chỉ một tiếng gọi ấy đã rút sạch sức lực trên người họ.
Lăng Thiên thấy vậy, cũng không hề động lòng:
“Vừa rồi bản tọa đã chơi với họ một trò chơi, bây giờ đã chơi xong rồi. Bản tọa muốn thả một người trong số các người đi! Bản tọa nên thả ai trước đây?”
Lăng Thiên vẻ mặt nghi hoặc, nhưng sư phụ lại quả quyết nói: “Thả, thả ông ấy, thả ông ấy về đi!”
Trong mắt của sư phụ, tình hình mấy ngày gần đây của Độc đạo trưởng còn kém hơn cả ông ấy.
Mấy ngày nay, bọn họ đều bị rót yêu khí và yêu độc vào người.
Hiệu tượng yêu hoá xuất hiện ở trên cơ thể họ có sự khác nhau, tuy nhiên trước đó Độc đạo trường đã từng trải qua biến hoá lần thứ hai.
Cho nên, bây giờ bị rót yêu độc vào người, tình hình của ông ấy càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sáu mươi phần trăm da trên cơ thể ông ấy đều mọc ra lông thú, đã sắp bước vào giai đoạn thứ hai của yêu hoá rồi.
Bởi vậy, sư phụ mới đưa ra quyết định này, ông ấy muốn để cho Độc đạo trưởng nhanh chóng trở về bên cạnh chúng tôi.
Cũng tạo cơ hội cho Độc đạo trưởng được điều trị trước, hy vọng có thể rút được yêu độc trong người ông ấy ra.
Nhưng ai ngờ, Độc đạo trưởng không những thấy cảm kích, mà còn nói: “Không, để ông ấy trở về trước.”
Độc đạo trưởng nói chuyện rất có lực, cũng có thể thấy được ông ấy là một người trọng tình trọng nghĩa
Nếu không, ông ấy cũng sẽ không bỏ qua cơ hội cho mình, tự nguyện bị yêu độc xâm lấn cũng phải cứu sư phụ tôi thoát khỏi nguy hiểm.
“Lão độc, ông đang nói cái gì thế? Ông trở về đi, vết thương của tôi nhẹ hơn, còn chống cự được!” Sư phụ nói.
Nhưng Độc đạo trưởng lại nhất quyết không chịu nhường việc nhân đức cho ai: “Chính vì ông chỉ bị thương nhẹ, cho nên càng nên trở về. Tôi đã tự cảm nhận được, đến bây giờ tôi không thể cứu được nữa. Ông mau trở về đi thôi!”
Cả hai người đều không chịu nhường nhịn, đều muốn đối phương quay trở về.
Nhưng ai ngờ Lăng Thiên lại gầm nhẹ một tiếng, anh ta nói: “Cãi nhau cái gì? Các người được định đoạt sao? Cho rằng tôi đang mang rau ra chợ bán đấy à? Bản tọa nói ai được thả thì kẻ đó mới được đi!”
Nói xong, tên khốn này còn quét mắt nhìn sư phụ và Độc đạo trưởng một cái, cuối cùng dừng ánh mắt trên người sư phụ tôi.
Ngay sau đó, chỉ thấy khóe miệng của Lăng Thiên lộ ra một nụ cười giả tạo, nói: “Đinh đạo trưởng, ông nói vết thương trên người ông khá nhẹ đúng không? Được, tôi quyết định thả ông đi!”