Sư phụ vừa nghe được lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Độc đạo trưởng nghe được lại thở phào nhẹ nhõm.
Còn chúng tôi đứng ở phía đối diện, nghe được lời này sắc mặt đều trầm xuống.
Bởi vì đối với chúng tôi mà nói, cả sư phụ và Độc đạo trưởng đều vô cùng quan trọng với chúng tôi.
Tuy nhiên, điều làm chúng tôi không thể ngờ được chính là…
Sau khi Lăng Thiên nói xong một câu như vậy, chợt nhấc chân lên, đạp một cái vào trên bụng của sư phụ.
Biểu cảm của sư phụ lập tức thay đổi, ông ấy hét lên một tiếng “A” thảm thiết, cả người bị đá văng ra ngoài.
Cả người ông ấy bị đá văng ra bảy, tám mét rồi mới dừng lại.
Sức chân của Lăng Thiên phải nói là vô cùng mạnh, bởi vậy, sư phụ bị đá văng ra xa.
“Phụt” một tiếng, trong miệng sư phụ phun ra một miệng máu tươi, cả người ông ấy giống như một bãi bùn, nằm xụi lơ trên mặt đất…
*****
Tất cả chúng tôi đều không thể nghĩ được rằng, cái mà đối phương gọi là “thả người” lại là thả như thế này.
Trên người sư phụ vốn dĩ đã bị thương nặng, sao có thể chịu được màn tra tấn như thế này chứ.
Hơn nữa, trong cơ thể ông ấy còn có một loạt yêu độc rất khó rút ra được.
Dưới tình huống như vậy, chỉ một cú đá của Lăng Thiên đã gần như lấy luôn tính mạng của sư phụ.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tôi thay đổi ngay lập tức, trực tiếp hét lên một tiếng: “Sư phụ!”
Hét xong, tôi vội vàng chạy tới chỗ ông ấy.
Cả người sư phụ tôi đều chẳng còn sức lực gì, trong miệng lại trào ra máu tươi.
Hai mắt ông ấy nhắm chặt, hiển nhiên đây chính là dấu hiệu nguy hiểm.
“Sư, sư phụ, người cố chịu, cố chịu một chút!”
Lão Phong và lão Tần Gia cũng tiến lại gần, nhìn thấy tình trạng của sư phụ, họ cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hệt như tôi.
Lão Phong nhanh chóng ngồi xổm xuống: “Để cho tôi đi!”
Nói xong, lão Phong lấy kim châm ra, rồi trực tiếp đâm kim lên những huyệt vị trên đầu, trên ngực và những chỗ khác trên người của sư phụ.
Sau khi lão Phong châm được vài kim, hai mắt vốn đã trắng dã của sư phụ cũng đã trở lại bình thường, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, ông ấy cũng bớt đau đớn hơn nhiều.
Tình hình của ông ấy cũng dần dần ổn định hơn, tuy nhiên không hề tỉnh lại mà trực tiếp ngất đi.
Chỉ là các dấu hiệu sinh tồn của sư phụ lúc này đã ổn định hơn rất nhiều.
“Lão Phong, sư phụ của tôi, sư phụ của tôi thế nào nào?” Tôi gấp gáp hỏi thăm.
Lão Phong lắc đầu nói; “Tình huống không mấy lạc quan cho lắm. Tôi đã dùng kim châm phong ấn mấy huyệt vị trên người Đinh tiền bối, chỉ có thể giúp ông ấy giảm chút đau đớn và kéo dài thêm sự sống trong chốc lát thôi. Tiếp theo, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm phương pháp chữa trị khác!”
Sau mỗi một câu một chữ, khuôn mặt của lão Phong càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lăng Thiên cách đó không xa lại sửng sốt: “Ôi chao! Thế mà cậu lại biết được phương pháp châm cứu tứ tướng! Thật nhớ quá! Nhìn phương pháp châm cứu này của cậu làm tôi nhớ tới Tây Môn Vệ, một trong ba vị kiếm khách nổi tiếng trên dương gian từ hai mươi lăm năm trước, chỉ là đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Lăng Thiên bắt đầu mở miệng lẩm bẩm, nhưng anh ta đang nói về “ba vị kiếm khách dương gian” và Tây Môn Vệ gì đó.
Tôi chưa bao giờ nghe nói về mấy người này cả, hơn nữa cũng chẳng buồn quan tâm tới những gì Lăng Thiên nói.
Hiện tại, tôi chỉ muốn làm duy nhất một việc, đó là làm gỏi tên khốn này.
“Yêu đạo! Nạp mạng đây!” Tôi hét một tiếng trầm vang, xoay thanh kiếm gỗ đào trong tay lao về phía Lăng Thiên.
Nhưng Lăng Thiên lại không hề nhúc nhích, chỉ có mấy chục tên yêu đồ tà giáo lần lượt vọt lên đối đầu với tôi.
Về phần Độc đạo trưởng, khi tôi mới lao lên ông ấy đã bị mấy tên yêu đạo kéo đi rồi.
Nhưng hiện giờ chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác cả, muốn cứu được Độc đạo trưởng, chỉ có thể đối phó những tên này trước.
Đám yêu đồ này vừa mới nhích người, trên cơ thể bọn chúng đã bùng phát ra một luồng yêu khí mãnh liệt, khiến người ta thấy khó thở.
“Ngao!”
“…”
Phía bên chúng tôi, lão Tần Gia, Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi cùng với Hồ Mỹ cũng đã lập tức ra tay, kề vai chiến đấu với tôi.
Một trận đại chiến sắp nổ ra, chỉ trong nháy mắt, tất cả chúng tôi đều đồng tâm hiệp lực để chiến đấu.
Sức mạnh của những tên yêu đồ nào không đồng nhất, cao thấp khác nhau, những kẻ mạnh mẽ có thể chiến đấu với Hồ Lục Gia.
Những tên yếu hơn một chút, thì đến cả lão Tần Gia cũng chẳng đánh lại nổi.
Nhưng bởi vì phe chúng tôi ít người, nên trước sau gì cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Nhưng lúc này, máu tươi trong người mỗi chúng tôi đều đang sôi trào, không ai tình nguyện lùi về phía sau.
Tôi lao tới phía trước, nhìn chằm chằm Lăng Thiên ở phía sau, không ngừng chém giết những tên yêu đồ đang cản đường mình.
“Đi chết đi!”
Tôi gào lên, một nhát kiếm hạ xuống là chém chết một tên yêu đồ, cứ thể tiến thẳng một đường về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một tên yêu đồ có đầu chó vẫn luôn lẩn trốn đột nhiên xông ra ngoài.
Tôi chỉ kịp nghe một tiếng “gâu gâu”, đã thấy gã cắn một cái lên trên cánh tay tôi.
Chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy cánh tay của mình đau đớn dị thường.
Vừa quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện ra, tên yêu đồ này chính là kẻ đã ăn hóa yêu đan để biến thành dạng thân người đầu chó này.