Cho dù ông ta có thể kiên trì đi nữa, thì tổn thương trên cơ thể cũng sẽ rất lớn.
Cho dù cuối cùng ông ta có thể giết chết chúng tôi, cũng không có gì đảm bảo ông ta sẽ không chết vì có thêm vết thương mới.
Có một câu nói rất hay: Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt.
Lúc này cái tên Bảo Khánh Vương hẳn là đang suy nghĩ như vậy.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, mới quay người bỏ đi, không muốn cùng chúng tôi chiến đấu đến chết.
“Bảo Khánh Vương bỏ chạy!” Tôi cau mày nói.
“Yêu đạo, quay lại đây cho tao!”
Phong ca lại lên tiếng, bộc phát lực âm hàn mạnh mẽ, bắt đầu tăng mạng sức tấn công của mình.
Mà tôi cũng không muốn buông tha Bảo Khánh Vương như vậy.
Thù lớn đã kết, nếu để ông ta trốn thoát, tức là tạo cho bản thân một mối nguy hiểm mơ hồ về sau.
Chúng tôi sẽ không biết khi nào thì tên này lại xuất hiện trở lại, có thể tùy thời nổ mạnh như thế nào, có thể khiến mình chết bất cứ lúc nào.
Tôi quay đầu liếc nhìn lão Phong, nói thẳng: “Lão Phong, đến thời điểm cần thiết, cậu nhất định phải bắt được Bảo Khánh Vương!”
Lão Phong nghe thấy những gì tôi nói liền gật đầu.
Sau đó, cậu ấy từ trong quần áo lấy ra pháp khí lợi hại nhất của mình, Âm Dương Bảo Kính.
Mà tôi càng vận khí một cách mãnh liệt, trực tiếp vận chuyển Hỏa Thiên công.
Với sự xuất hiện của Hỏa Thiên công, một luồng khí thô bạo và áp bức ngay lập tức tản ra.
Làm cho tất cả những quỷ hồn có mặt ở đây đều cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh...
********
Chỗ lợi hại nhất của Hỏa Thiên công là tính áp chế của nó.
Theo sự xuất hiện của luồng khí này, sức mạnh của những quỷ hồn xung quanh đã giảm xuống gần hai phần.
Cùng lúc đó, lão Phong lập tức lấy ra Âm Dương Bảo Kính.
Chiếu thẳng mặt kính vào một lệ quỷ đang đánh với Phong ca.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng bắn ra.
Lệ quỷ thậm chí còn không kịp phản ứng thì đã bị ánh sáng trắng của Âm Dương Bảo Kính trực tiếp đánh vào đầu.
Tên này hét lên một tiếng, sau đó cả người lập tức bay ra ngoài.
Cuối cùng nện xuống mặt đất không ngừng run rẩy, sau đó "Ầm" một tiếng, toàn thân hóa thành điểm sáng, hồn phi phách tán.
Phong ca một đánh bốn, toàn bộ quá trình đều ẩn ẩn chiếm thế thượng phong.
Lúc này lấy một đánh bốn, chính là hoàn toàn thả lỏng.
Huống chi tu vi bản thân còn một lần nữa tăng cao, có thể tưởng tượng được trình độ hung tàn đạt đến mức độ nào?
Bị đánh mười đòn liên tiếp, lệ quỷ kia sao có thể chống cự được?
Kết quả đã bị Phong ca vặn gãy cổ, hồn phi phách tán.
Còn tôi thì cầm lên Linh Đao, bắt đầu chiến đấu.
Linh Đao sắc bén, cùng với Hỏa Thiên công mạnh mẽ.
Sau khi vận chuyển Hỏa Thiên công, tôi cực kỳ hung bạo giống như hổ dữ, thấy kẻ nào liền giết kẻ ấy.
Những quỷ hồn có tu vi thấp này hoàn toàn không phải là đối thủ.
Những con quỷ da đỏ có tốc độ tuy nhanh, cũng rất linh hoạt.
Nhưng lực đánh trực diện lại không mạnh lắm.
Lần trước tôi bị đánh ngã trong bệnh viện hoàn toàn chỉ là một tai nạn.
Lúc này dưới tình huống tôi vận chuyển Hỏa Thiên công, đối phương hoàn toàn không có sức chống cự.
Hương Chúc Trương và Vạn Vi đang bảo vệ phía sau tôi.
Tôi không cần lo lắng về nguy hiểm phía sau nên có thể thỏa sức chiến đấu.
Kết quả là một lúc sau, hàng chục quỷ nô đã bị chúng tôi trực tiếp đánh bại.
Theo số lượng quỷ nô không ngừng giảm xuống do chết đi, sức chiến đấu của đối phương ngày càng yếu, cũng khiến chúng tôi càng đánh càng mạnh.
Chẳng được bao lâu, mấy người chúng tôi đã hợp sức giết chết lệ quỷ cuối cùng.
Nhưng chúng tôi cũng không vì vậy mà vui mừng, vì Bảo Khánh Vương vẫn chưa bị bắt!
“Đi, chúng ta đuổi theo tên kia!”
Phong ca gầm lên, sau đó nhanh chóng đuổi theo hướng Bảo Khánh Vương bỏ chạy.
Lão Phong cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng đuổi theo.
Tôi nhìn liếc qua Vạn Vi và Hương Chúc Trương, cả hai đều đang thở dốc.
Dĩ nhiên là rất mệt, có chút thở không ra hơi.
Hương Chúc Trương thấy tôi nhìn đến, vội vàng nói: "Hắc, Hắc Liên Sứ, cảm, cảm ơn ân cứu mạng..."
"Cám ơn gì chứ, hai người cũng đừng theo chúng tôi, nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi một chút sẽ trở về ngay ..."
Sau khi nói vậy, tôi không do dự mà nhanh chóng đi theo mọi người.
Theo lý mà nói, Bảo Khánh Vương đang bị thương, hẳn là chạy không xa.
Chỉ cần chúng tôi tìm ra dấu vết và tiếp tục truy đuổi về phía trước, chắc chắn sẽ có thể bắt được tên này.
Chúng tôi dọc theo khu rừng không ngừng đuổi theo ông ta, nhưng Bảo Khánh Vương cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Tên này lăn lộn trong giang hồ lâu như vậy, đúng là cũng có một chút thủ đoạn.
Ngay cả khi người dẫn đầu đội là Phong ca, chúng tôi vẫn không thể đuổi kịp.
Cuối cùng khi đuổi đến một cái hồ thì đã không còn bóng dáng của ông ta.
Mấy người chúng tôi đứng cạnh mặt hồ, tất cả đều cau mày.
Phong ca càng tức giận nói: "Tên này thật đúng là đã thành tinh, lần trước trốn được, lần này cũng trốn được!"
Tôi thở dài, còn có thể làm gì đây?
Tròng mắt vừa chuyển, tôi liền nói thêm một câu: "Nếu đuổi theo không kịp thì chúng ta trở về đi! Một ngày nào đó, tên này sẽ rơi vào tay chúng ta."
Phong ca và lão Phong nghe xong cũng gật đầu.
Ngay lập tức, chúng tôi bắt đầu lui về.