Nhưng khi đi đến phía sau cánh rừng, tôi vội vàng ra hiệu cho mọi người ẩn nấp.
Thấy mọi người còn có chút bối rối nên tôi nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình.
Tôi đoán có thể Bảo Khánh Vương đang ẩn náu đâu đó ở quanh hồ lớn này.
Chúng tôi cứ giả vờ quay về trước, sau đó nấp đi.
Nơi này khuất tầm mắt, chỉ cần tên kia dám ra ngoài, chúng tôi có thể trở ngược lại giết chết ông ta.
Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi.
Có khả năng Bảo Khánh Vương căn bản không có ở đây, hoặc thậm chí không chạy hướng này.
Chờ ở đây, chính là định đánh cược một trận.
Tuy nhiên, mọi người đều nguyện ý tham gia lần đánh cược này.
Lỡ như mèo mù vớ được cá rán, thật sự có thể giết chết được tên Bảo Khánh Vương này, vậy thì chúng tôi cũng có thể tiêu diệt được một kẻ thù.
Vì thế cả ba chúng tôi đã trốn vào một bụi cây, không ngừng quan sát xung quanh.
Lặng lẽ lắng nghe, quan sát động tĩnh xung quanh, thời gian từng chút một trôi qua.
Một tiếng, hai tiếng, ngay khi chúng tôi nghĩ rằng không có ai ở đây.
Khi đang định đứng dậy và rời đi thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chúng tôi chợt phát hiện, mặt hồ yên tĩnh cách đó không xa bỗng có gợn sóng nhỏ.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một cái đầu người ướt đẫm.
Đột nhiên nổi lên từ mặt hồ tĩnh lặng.
Vị trí chúng tôi ẩn nấp tương đối cao, có thể nhìn thấy cảnh tượng này rất rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, cả ba chúng tôi đều cảm thấy chấn động.
Phong ca càng ngạc nhiên, vui mừng nói: "Khá lắm. Đinh Phàm, thật sự để cậu đoán đúng rồi. Tên này thế mà lại trốn ở trong hồ."
“Nhưng mà sao tên này có thể nín thở lâu như vậy trong nước?” Lão Phong nghi hoặc hỏi.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy kì lạ, không cần đến sự trợ giúp hô hấp của bất kì ngoại vật nào.
Ông ta đã làm bằng cách nào? Thế mà lại có thể nín thở dưới nước tới tận hai tiếng?
Này mịa nó là muốn biến thành cá à? Hay đây chính là Quy Tức Công* trong truyền thuyết? Tôi cảm thấy rất kì lạ.
(*) Công phu Hơi Thở Rùa
Nhưng tôi vẫn lẳng lặng nhìn đối phương, cái tên Bảo Khánh Vương này cũng có vẻ rất cẩn thận.
Sau khi nổi lên, ông ta quan sát một lúc rồi lại lặn xuống nước, không xuất hiện nữa.
Cho đến hai mươi phút sau, tên này mới xuất hiện ở bên kia hồ.
Cách chúng tôi khoảng một trăm mét.
Lần này sau khi quan sát xong, ông ta bắt đầu lên bờ.
Khi thấy đối phương vào bờ, chúng tôi vội vàng tiến lại gần.
Sau khi đối phương tiến vào trong rừng, đã liên tục ăn hai viên thuốc.
Dường như một chưởng kia của Phong ca đã làm ông ta bị thương rất nặng.
Không chỉ vậy, ông ta còn định điều chỉnh nhịp thở của mình.
Nhưng vào lúc này, tôi đã từ bên cạnh nhảy ra: "Yên đạo, năng lực nín thở của ông cũng khá tốt đó!"
Nói xong, tôi đã rút Linh Đao ra.
Đối phương nhìn thấy tôi rút ra Linh Đao, lập tức lui về phía sau một bước, muốn quay đầu lại.
Nhưng ông ta vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cơ thể của Phong ca lóe lên, trực tiếp chặn đường rút lui của ông ta.
“Mày muốn chết như thế nào!”
Vẻ mặt Bảo Khánh Vương kinh ngạc, đang định bỏ chạy về hướng khác.
Kết quả, lão Phong đã cầm kiếm gỗ đào, trực tiếp chặn đường của đối phương.
Bảo Khánh Vương thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ hung dữ.
Mặt ông ta co giật mấy cái, liếc nhìn chúng tôi rồi giận dữ nói: “Bọn mày đúng là rất lợi hại, nhưng muốn bắt bần đạo, không dễ như vậy đâu!”
"Ha hả? Lục phủ ngũ tạng của mày đã bị tao đánh trọng thương, mày dám cùng chúng tao tử chiến sao? Chờ chết đi!" Phong ca cười nói.
Bảo Khánh Vương sờ sờ ngực, cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi: "Bần đạo đã tung hoành trong giang hồ mấy chục năm, thậm chí còn chứng kiến sự trỗi dậy của Quỷ Triều. Chỉ dựa vào mấy người bọn mày mà muốn giết bần đạo, đúng là người si nói mộng ..."
*******
Sau khi Bảo Khánh Vương đột nhiên nói ra lời này, ông ta đã làm ra tư thế muốn đấu một trận sống chết với chúng tôi.
Tôi thấy vậy thì không khỏi ngẩn người.
Như vậy thì không còn gì tốt hơn, ông ta đang bị thương nặng, cũng không thể làm gì ba người chúng tôi cả.
Hơn nữa có Phong ca ở đây, gần như có thể nắm chắc được việc giết chết tên yêu đạo này.
Tuy nhiên, trong những lời Bảo Khánh Vương vừa nói.
Có hai từ được nhắc tới khiến tôi có chút nghi hoặc.
Ông ta nói, ông ta đã chứng kiến "Quỷ Triều".
"Quỷ Triều" này là thứ gì? Chứng kiến sự trỗi dậy của nó rất lợi hại à?
Vì vậy, tôi vô thức hỏi một câu.
"Quỷ Triều? Là cái quái gì vậy?"
Bảo Khánh Vương lộ ra tia cười lạnh: "Quỷ Triều đã hoàn toàn bị tiêu diệt vào hai mươi hai năm trước, cũng là cấm kỵ của Đạo môn, một tên nhãi ranh như mày tự nhiên là không biết, cũng không thể tiếp cận đến tầng cấm kỵ này ..."
"Cấm kỵ? Cấm kỵ gì!" Phong ca cũng hỏi một câu.
Nhưng Bảo Khánh Vương lại lắc đầu: “Bần đạo sẽ không nói cho bọn mày biết, tiếp theo bần đạo sẽ cho bọn mày xem bần đạo đã lấy được gì từ Quỷ Triều!”
Nói xong, Bảo Khánh Vương nhanh chóng dùng tay kết ấn.
Chân trái của ông ta giậm mạnh xuống đất, đột nhiên lớn tiếng nói: "Lâm binh đấu giả tất cả trận liệt tiến lên, mở!"
Vừa dứt lời, lấy chân trái Bảo Khánh Vương làm trung tâm, một Bát Quái trận đã nhanh chóng xuất hiện.