Tôi ngẩng đầu nhìn bài vị của Mộ Dung Ngôn, rồi nở một nụ cười ấm áp.
Chắc chắn tối qua Mộ Dung Ngôn đã đến đây, có lẽ cô ấy thấy tôi quá mệt mỏi nên mới không làm phiền.
Sau khi đắp chăn cho tôi liền lặng lẽ rời đi.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy “cô vợ nhỏ” của mình thật tốt, cảm thấy cô ấy chính là tình yêu của đời mình.
Chỉ tiếc, hiện tại chúng tôi đều đang cố gắng, cố gắng về sau “ly hôn”, đồng thời quên đi đối phương.
Tôi cười tự giễu, sau đó cất chăn đi tắm, thay quần áo sạch sẽ.
Lại như bao ngày bình thường khác, mở cửa tiệm làm ăn buôn bán.
Nhưng trong thời gian rảnh rỗi, tôi cũng không quên tự giác tu luyện.
Bởi vì, chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, chúng tôi mới có thể bảo vệ được những người quan trọng xung quanh mình.
Chỉ khi đó chúng tôi mới có thể đến địa phủ, hoàn thành nghi thức giải trừ âm cưới quỷ thuật ...
*******
Tôi luôn lo lắng về việc giải trừ âm cưới quỷ thuật.
Muốn giải trừ, nhưng cũng có phần không muốn giải trừ.
Nếu muốn giải trừ thì cứ làm theo những gì Độc đạo trưởng đã nói lúc trước.
Một khi thành công, Mộ Dung Ngôn và tôi sẽ trở thành người xa lạ, sau này cũng sẽ không quen biết đối phương.
Nhưng nếu không giải trừ! Vấn đề sẽ hơi nghiêm trọng, một trong hai chúng tôi nhất định phải chết.
Thậm chí phải hồn phi phách tán, cái giá này quá lớn, chúng tôi không thể chịu nổi.
Nhưng tôi cũng rất rõ, tương lai chúng tôi chắc chắn sẽ đến địa phủ.
Đến nỗi có thể giải trừ cuộc âm hôn này hay không cũng không thể nói trước được.
Thở một hơi dài, tôi nhắm mắt lại và bắt đầu tập hít thở.
Hiện giờ cũng không có nhiều thứ đáng để suy nghĩ, không có thực lực thì không thể làm được gì.
Chỉ có nâng cao bản thân thì mới có thể làm được những gì mình muốn.
Sau khi tu luyện một lát, tiệm tôi liền có khách đến mua đồ.
Chỉ là một vài người mua nến hương, giấy tiền vàng mã, sau khi mua xong liền ra về.
Lúc này Tiểu Mãn gọi điện thoại cho tôi, thấy là Tiểu Mãn, tôi không do dự mà lập tức ấn chấp nhận cuộc gọi.
"Alo! Tiểu Mạn!"
"Alo, Nguyên Bảo, cậu không bị thương chứ? Hôm qua công ty mở họp, điện thoại hết pin. Tớ chưa kịp gọi lại cho cậu!” Tiểu Mạn nói.
Tôi cười cười: "Không sao. Tớ cũng không bị thương. Cậu bận thì cứ làm việc của mình đi. Đúng rồi, Tiểu Lan hẳn là vẫn ổn, đúng không?"
"Tiểu Lan đã khỏe rồi. Cô ấy nhờ tớ thay mặt cảm ơn cậu!"
"…”
Tôi và Tiểu Mạn nói chuyện một lúc rồi cúp máy.
Vừa cúp máy không lâu thì có một chiếc taxi chạy tới trước cửa tiệm của tôi.
Ngay sau đó, tôi thấy có hai người bước xuống xe.
Nhìn kỹ thì thấy họ là Hương Chúc Trương và Vạn Vi.
Khi nhìn thấy họ, tôi nhanh chóng đứng dậy.
Họ đến đây để lấy lại Thực Âm Cổ trước kia đã cứu Độc đạo trưởng.
Nói không chừng sau này nếu muốn cứu Độc đạo trưởng, có lẽ chúng tôi sẽ phải lại mượn bọn họ.
Đương nhiên hiện giờ tôi cũng không biết Độc đạo trưởng còn sống không.
“Hương Chúc Trương, Vạn Vi!” Tôi mỉm cười đi lên chào đón.
Sau khi Hương Chúc Trương thấy tôi lấy ra "Hắc Liên Hỏa" thì vô cùng khách khí với tôi.
Lúc này cũng không ngoại lệ, ông ấy chắp tay, cung kính nói: "Đệ tử Trương Thiên Bảo, xin bái kiến Hắc Liên Sứ!"
"Đệ tử Vạn Vi, bái, bái kiến Hắc Liên Sứ!" Vạn Vi lúng túng nói.
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ: "Cái gì mà Hắc Liên Sứ, tôi đã nói rồi. Hắc Liên Hỏa đó không phải của tôi. Mà tôi cũng không phải là Hắc Liên Sứ."
“Theo quy tắc của môn phái chúng tôi, người nắm giữ Hắc Liên Hỏa chính là Hắc Liên Sứ.”
Hương Chúc Trương vô cùng kiên trì, khiến tôi cảm thấy có chút cạn lời.
Nhưng tôi cũng không giải thích nữa: “Được rồi, được rồi, mau vào đi!”
Sau khi Hương Chúc Trương vào nhà, ông ấy nhìn xung quanh rồi nói: "Hắc Liên Sứ, sao tôi không thấy lão Đinh?"
Hẳn là Hương Chúc Trương vẫn chưa biết sư phụ tôi đã chết.
Tôi thở dài: "Sư phụ đã mất rồi!"
Nói xong, tôi lại nhìn về phía bài vị của sư phụ.
Nghe vậy, Hương Chúc Trương dựa theo ánh mắt tôi mà nhìn sang.
Khi nhìn thấy bài vị của sư phụ, ông ấy không khỏi có chút kinh ngạc.
“Tại sao lão Đinh lại chết?”
Hương Chúc Trương và sư phụ tôi đã làm việc cùng nhau nhiều năm, có thể coi là bạn cũ.
Bây giờ biết tin sư phụ qua đời, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Tôi cũng không che giấu gì với Hương Chúc Trương.
Nói sư phụ đã bị trúng yêu pháp của Nhật Nguyệt Thần Giáo, cuối cùng vì yêu độc phát tác mà chết ...
Phần còn lại tôi không nói, vì tôi không thể nói nên lời.
Hương Chúc Trương thở dài: "Nhật Nguyệt Thần Giáo mới xuất hiện hai năm nay, chuyện này tôi cũng biết một chút. Nhưng không ngờ lão Đinh lại, ai ..."
Hương Chúc Trương vừa nói vừa đứng dậy.
Sau đó đi đến chỗ bài vị của sư phụ, ông ấy rút ra một cây nhang ở bên cạnh đốt cho sư phụ.
"Lão Đinh! Không ngờ ông lại đi trước ..."
Hương Chúc Trương đứng trước bài vị sư phụ nói hồi lâu, giống như bạn cũ đang gặp mặt.
Cùng lúc đó, Vạn Vĩ đột nhiên nhìn tôi, sau đó đưa cho tôi một cái túi.
Tôi sửng sốt một lúc: “Đây là gì?”
"Đây, đây là quần áo của anh, cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi!" Nói đến đây, Vạn Vi tựa hồ có chút xấu hổ.
Tôi thấy đó là quần áo của mình nên lập tức nhận lấy: "Không có gì, mọi người đều là người tu hành. Tiếc là tôi không giết được yêu đạo đó, thật là đáng tiếc ..."