Vạn Vi vừa nghe tôi nói như vậy, ánh mắt chợt lạnh xuống, dường như rất hận Bảo Khánh Vương.
Sau đó Hương Chúc Trương cũng ngồi xuống, tôi cũng không rảnh rỗi, bảo bọn họ đợi một lát, sau đó tôi đi lấy Thực Âm Cổ.
Chúng tôi đã cất giữ thứ này thật tốt, đặt trong một tầng hầm ngầm.
Vạn Vi nhìn thấy tôi cầm một cái bình đi ra, liền cầm lấy.
Sau khi mở bình, Vạn Vi đã gọi hai tiếng.
Con sâu đen kia liền bò ra, bày ra bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn với Vạn Vi.
Cuối cùng, Vạn Vi đã lấy ra một ống tre nhỏ và nhét con sâu vào đó.
Thấy cảnh này, tôi hơi tò mò về môn phái của Vạn Vi và Hương Chúc Trương.
Những người tôi quen hiện tại thuộc phái Võ Đang và Mao Sơn.
Còn Vạn Vi và Hương Chúc Trương thì thuộc phái Ngũ Độc*.
Nghe tên liền biết đặc điểm của môn phái này. Ngũ độc gồm: rắn độc, cóc, thằn lằn, bò cạp, rết.
Điều duy nhất tôi biết về môn phái này là, môn phái này thuộc một môn phái ở Miêu Cương, nằm ở vùng đất của người Miêu Cương.
Vì vậy, tôi nói với hai người họ: "Hương Chúc Trương, Vạn Vi, hai người đến từ phái Ngũ Độc Giáo phải không? Có thể cho tôi biết Ngũ Độc Giáo là giáo phái như thế nào không?"
Nghe câu hỏi của tôi, hai người họ liếc nhìn nhau, có chút nghi hoặc.
Thấy hai người như vậy, tôi vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không hiểu rõ về các môn phái hiện nay mà thôi, nên mới muốn hỏi một chút, nếu không tiện nói thì cũng không sao!"
Tôi cười nói, nhưng Hương Chúc Trương lại xua tay: "Nếu Hắc Liên Sứ có thể cầm được Hắc Liên Hỏa, chúng tôi nói về Ngũ Độc Giáo cũng không sao!"
"Ồ? Như vậy thật tốt quá." Tôi hưng phấn nói.
Sau đó, tôi nghe Hương Chúc Trương kể cho tôi nghe về Ngũ Độc Giáo nằm ở vùng đất Miêu Cổ.
Phái Ngũ Độc là môn phái lớn nhất ở vùng đất Miêu Cương.
Nó nằm ở trong núi Miêu Cổ, giáo chúng lên đến hàng nghìn người.
Nhưng theo lời giải thích của Hương Chúc Trương, hầu hết các giáo chúng đều được gọi là đệ tử ngoại môn hoặc đệ tử nội môn.
Tương tự như Độc đạo trưởng, Độc đạo trưởng là đệ tử của một môn phái thần bí, tên gọi Bách Hoa Cung.
Nhưng họ thậm chí còn không biết Bách Hoa Cung ở đâu.
Ngoài ra, Hương Chúc Trương còn giới thiệu cho tôi về cảnh quan của Ngũ Độc Giáo.
Dù sao đi nữa, đó cũng là một vùng non xanh nước biếc, mà ông ấy được xem như là đệ tử của Khinh Vũ Thiên Tôn.
Nhưng là đệ tử ngoại môn, còn chưa trở thành đệ tử chính thức.
Nhưng buồn cười là Vạn Vi bên cạnh lại là đệ tử nội môn chân chính.
Thậm chí còn được Khinh Vũ Thiên Tôn và giáo chủ của họ chỉ điểm.
Mội khi nói đến giáo chủ của Ngũ Độc Giáo bọn họ, lão già này liền bắt đầu nói không ngừng miệng.
Nói giáo chủ của họ tên là Huệ Hoa, là một người phụ nữ.
Lớn lên có bao nhiêu xinh đẹp, tu vi có bao nhiêu lợi hại.
Bên người có một con linh xà ( rắn thành tinh ), vô cùng đáng sợ, cũng vô cùng mạnh mẽ.
Còn cái gì mà truyền thuyết trên giang hồ từng kể, Long Tuyền chân nhân gặp giáo chủ của bọn họ còn phải gọi một tiếng chị Hoa ...
*******
Ngoại trừ những thứ này, Hương Chúc Trương còn giới thiệu cho tôi biết thế lực khác tại Miêu Cương bên cạnh Ngũ Độc Giáo.
Mặc dù bấy lâu nay thiên hạ vẫn đồn đoán Ngũ Độc giáo ở Miêu Cương là môn phái hùng mạnh nhất, tung hoành ngang dọc tại Miêu Cương.
Nhưng mà, bên cạnh đó vẫn tồn tại hai thế lực lớn.
Thế lực thứ nhất chính là phái Cản Thi Tương Tây, thế lực thứ hai chính là đại gia tộc Âu Dương của Lục Liễu Sơn Trang.
( Cản thi hay còn gọi là dân thi thể, đuổi thi thể là một trong những tập tục của dân tộc Miêu tại Tương Tây, Trung Quốc. Tập tục này xuất pháp từ quan niệm “Lá rụng về cội” của người xưa, người sau khi chết phải quay lại quê hương để an táng, nếu không cả nhà người đó sẽ gặp chuyện chẳng may. Vì thế có những thầy pháp đã nhận nhiệm vụ dẫn những thi thể chết tha hương về lại quê cũ. Người cản thi sẽ sử dụng một loại pháp thuật đặc biệt lên những thi thể cần được đưa đi, tranh thủ lúc đêm tối sẽ dùng chuông hoặc chiêng để làm “tín hiệu dẫn đường”, người cản thi đi trước, những thi thể sẽ nhảy theo phía sau, cho đến khi về đến quê hương an táng. Có một số ý kiến còn cho rằng, thực chất, người cản thi sẽ cõng thi thể, tranh thủ lúc đêm tối sẽ đi qua những khu vực đường núi để đưa thi thể về quê an táng. Lưu ý: Những thi thể được sử dụng thuật cản thi này không phải cương thi.)
Trong Đạo môn đương thời, đây đều là những môn phái truyền thừa rất khó lường.
Đối với những điều về hai môn phái này, tôi lại thấy vô cùng hứng thú.
Bởi vì hiện tại tôi đã nhập môn, hòa mình vào vòng hỗn tạp này.
Tương lai vẫn còn nhiều thời gian, nói không chừng, một ngày nào đó tôi thực sự có được cơ hội tiếp xúc với những môn pháp này thì sao.
Cứ cho là người đời nói quá, nhưng tôi cũng biết được đôi chút, đến khi ấy cũng không đến mức không biết nói gì, phải không?
Hương Chúc Trương biết gì đều nói ra hết, ông ấy kể cho tôi nghe rất nhiều về tình hình môn phái tại Tương Tây – Miêu Cương thế hệ này.
Tôi cũng rất nghiêm túc lắng nghe, còn giữ bọn họ ở lại ăn cơm.
Chờ ăn cơm trưa xong, bọn họ mới rời đi.
Họ nói rằng họ sẽ quay trở lại Miêu Cương một chuyến, chuẩn bị báo cáo lại chuyện của Bảo Khánh Vương với sư môn.