Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1196

Chương 1196 Chương 1196

Mà những luồng thi sát khi kia, lúc này đang thông qua khe hở của quan tài mà chui ra ngoài.

Tuy người nhà họ Ngưu không cảm nhận được, nhưng tôi và lão Phong thì có thể cảm nhận được rõ ràng không khí áp bức này.

Hơn nữa, thi sát khí ở đây rất nồng đậm, dường như cỗ quan tài kia đã biến thành một chiếc nồi áp suất, để thi sát khí không ngừng thoát ra bên ngoài.

Còn cỗ quan tài này, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

*******

Thi sát khí nặng nề như thế này, làm cho tôi và lão Phong đều phải lộ ra biểu cảm nghiêm túc.

Bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra, chiếc gương đồng dùng để trấn yểm bên trên quan tài đã bị vỡ từ lâu rồi.

Mà chiếc gương đồng bị vỡ đã chẳng còn pháp lực nữa.

Không còn pháp lực của gương đồng, nhất định không thể trấn áp được thứ trong quan tài kia, chẳng trách sát khí lại thoát ra bên ngoài nhiều như vậy.

Không chỉ vậy, ngay cả những chuỗi xích sắt quấn quanh quan tài cũng gặp vấn đề.

Cả hai bên đều đã rỉ sét vô cùng nghiêm trọng, như thể đã sắt đứt ra đến nơi.

Tình hình hiện tại chẳng sai biệt lắm với phán đoán ban đầu của tôi, quả nhiên còn chưa tới ba ngày nữa.

Ông nội Ngưu chắc chắn sẽ đội mồ sống dậy.

Cũng may mà chúng tôi tới kịp lúc, nếu không, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Nhưng chúng tôi cũng không có vội vã mở nắp quan, thứ bên trong này, chính là “vật sống”.

Chúng tôi phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, để đảm bảo, lát nữa sau khi mở nắp quan ra, chúng tôi có thể phong ấn nó thêm một lần nữa hoặc giết chết nó hoàn toàn.

Chỉ có như thế, chúng tôi mới có thể diệt trừ mọi hậu hoạ, đảm bảo sự an toàn của mọi người ở đây.

Bởi vậy, lúc này tôi nói với tất cả mọi người: “Các vị, bây giờ tôi sẽ mở nắp quan của ông nội Ngưu. Mọi người có thể quan sát một chút!”

Tôi vừa dứt lời, ông cụ cả nhà họ Ngưu vội vội vàng vàng chạy vọt tới bên cạnh, nước mắt nước mũi chảy dài.

Ông cụ lập tức quỳ xuống trước quan tài, chắp tay lên trán: “Cha, cha ơi!”

“Cha, cha ơi!” Ông cụ hai nhà họ Ngưu cùng ông cụ ba nhà họ Ngưu cũng lần lượt quỳ xuống và khóc .

Bốn anh em của Ngưu tiên sinh cũng lần lượt quỳ xuống theo cha mình, không ngừng dập đầu với quan tài của ông nội Ngưu.

Tôi và lão Phong đợi tới khi mọi thứ đã thanh tịnh hơn một chút, mới ngồi xuống bên cạnh miệng hố, hút một điếu thuốc do lão Phong đem tới.

Hương vị của thuốc lá làm cho tâm trạng của chúng tôi bình tĩnh hơn.

Chuyện tiếp theo chúng tôi phải làm, chính là mở nắp quan.

Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với chuyện sau đó rồi.

Có thể vẫn còn sót lại trận pháp hoặc bùa chú gì đó, mà sư phụ tôi đã từng dùng để phong ấn đối phương.

Giờ chúng tôi chỉ cần dùng thêm bùa chú trấn áp cương thi hoặc trực tiếp giết chết con cương thi này là được.

Đây chính là kết quả tốt nhất mà tất cả chúng tôi muốn nhìn thấy.

Nhưng cũng không loại trừ trường hợp thứ hai, đó chính là ông nội Ngưu đã thức tỉnh trước cả khi chúng tôi mở nắp áo quan.

Tất nhiên, trong tình huống ấy, ông nội Ngưu sẽ lập tức nhảy ra khi nắp quan được mở.

Tới lúc ấy, nhất định chúng tôi sẽ phải đánh một trận lớn.

Nhưng cho dù là tình huống nào, tôi cùng lão Phong đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.

Để cho người nhà họ Ngưu khóc lóc bên cạnh quan tài một lát, sau đó tôi với lão Phong mới cầm một chiếc lưới lên.

Rồi chúng tôi chăng lưới kín miệng hố sâu ba thước này.

Chiếc lưới lớn này không phải một vật tầm thường, nó có cùng chất liệu với chiếc lưới lần trước lão Phong dùng để trấn áp quỷ anh.

Chỉ là diện tích của tấm lưới này lớn hơn tấm lưới lần trước rất nhiều.

Hơn nữa, trong tình huống bình thường, loại lưới thế này sẽ chẳng có đất dụng võ.

Nhưng bây giờ để đối phó với cương thi, lão Phong đã đem lưới trấn thi ra dùng.

Ngoại trừ chiếc lưới trấn thi kia, chúng tôi còn lấy ra vài ống mực đen.

Dùng ống mực đen khắc chế cương thi, đây chính là một phương pháp rất hữu hiệu, hơn nữa cách chế tạo lại đơn giản, nguyên liệu cũng dễ kiếm.

Chuẩn bị xong mấy thứ này, chúng tôi định bảo người nhà họ Ngưu đi chỗ khác lánh mặt.

Đợi sau khi bọn họ ra khỏi tầng hầm, chúng tôi sẽ bắt đầu mở áo quan.

Nhưng không ngờ được, ngay vào lúc này, ông cụ cả nhà họ Ngưu lại ghé tai sát lên quan tài, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ông cụ ngẩng phắt đầu lên.

Sau đó ông cụ dùng ánh mắt kinh dị nhìn quan tài: “Hô, hô, tiếng hít thở, trong quan tài có tiếng hít thở…”

Ông cụ cả nhà họ Ngưu vừa dứt lời, tim mọi người đều đập chệch một nhịp.

Tôi và lão Phong cũng cau mày, vội đi xuống dưới.

“Thực sự có tiếng hít thở sao?” Tôi mở miệng hỏi.

“Có, có!” Ông cụ cả nhà họ Ngưu tiếp tục khẳng định.

Nghe được câu trả lời, tôi thầm nhủ: không xong rồi.

Có tiếng hít thở, vậy có nghĩa là thứ nằm bên trong kia đã thức tỉnh, cương thi đã bắt đầu thở rồi.

Nói như vậy, bùa chú dùng để trấn áp thứ kia đã mất hiệu lực.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng cúi người xuống, dán sát tai vào quan tài để nghe ngóng.

Quả nhiên, tôi nghe thấy bên trong quan tài truyền ra những tiếng hít thở “Hô, hô, hô” nặng nề của cương thi…

Sắc mặt tôi kinh biến, vội vàng nói với mọi người có mặt ở đây: “Đi mau, các người đều phải rời khỏi nơi này. Ông nội Ngưu đã tỉnh lại rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tự phá nắp quan tài chui ra.”

Bình Luận (0)
Comment