Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1197

Chương 1197 Chương 1197

Lời vừa nói ra, toàn bộ người nhà họ Ngưu đều bị dọa sợ tái cả mặt.

Ba ông cụ của nhà họ Ngưu cũng nghe được lời này.

Họ sợ tới mức không quan tâm người nằm trong quan tài kia chính là cha mình, vội xoay người bỏ chạy.

Ông cụ hai nhà họ Ngưu, bị dọa sợ ngã phịch xuống đất.

Nhưng chính vào lúc mấu chốt này, bên trong cỗ quan tài bị đóng kín kia, đột nhiên vang lên những tiếng “Rít rít rít”.

Tôi đã rất quen thuộc với âm thanh đó, đây chính là tiếng móng tay cào vào nắp quan tài mà ra.

Bởi vì, trước kia tôi đã từng nghe thấy âm thanh này, cho nên rất chắc chắn.

Giờ phút này lại chợt nghe được âm thanh ấy, chứng tỏ ông cụ trong quan tài kia đang cử động, bất cứ lúc nào cũng có thể phá được nắp quan tài.

Nếu mọi người đều tụ tập quan chiếc hố sâu ba thước này, sẽ vô cùng, vô cùng nguy hiểm.

“Mau, mọi người chạy mau lên!”

“Con mẹ nhà nó, thằng Hai, mày chạy cái gì hả? Mày không thấy bác cả, cha và chú ba của mày còn chưa ra ngoài sao?”

Ông Ngưu Đại tức giận gào lên một tiếng, rồi chạy lại đỡ ông cụ hai nhà họ Ngưu bị doạ ngã ngồi ra đất đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Những người còn lại cũng cuống hết cả tay chân, còn tôi thì bình tĩnh lấy ra một ống mực đen.

Tôi chuẩn bị vẽ vài vòng mực đen lên trên quan tài, cố gắng kéo dài thời gian.

Để cho mấy người này rời đi trước, như vậy cũng tránh được nguy hiểm và những thương tồn không cần thiết.

Nào ngờ đâu, tôi còn chưa kịp ra tay, đã nghe “Phanh” một tiếng, nắp quan tài đã bị đâm thủng.

Ngay sau đó, một cánh tay cương thi khô quắt, bên trên còn mọc một ít lông tơ màu đen xuất hiện.

Bộ móng tay kia, vừa đen vừa bóng, lại còn rất dài, nhìn là biết sắc bén vô cùng.

Đây chính là chiếc quan tài được làm từ gỗ đen đặc, thế mà đối phương có thể dùng dùng móng tay xuyên thủng, có thể thấy được nó mạnh đến cỡ nào.

Nhìn kỹ, trên cánh tay cương thi này còn có cả lông đen.

Trong lòng của tôi và lão Phong đều vang lên một tiếng lộp bộp, chúng tôi đồng thanh kêu lên: “Hắc sát!”

Hắc sát cương thi, đây không phải chuyện giỡn rồi.

Nhìn thấy vậy, tôi lại gào lên thúc giục: “Mọi người nhanh lên, không muốn sống nữa phải không?”

Đám anh em của Ngưu tiên sinh thì còn dễ nói, vấn đề nằm ở chỗ ba ông cụ kia.

Tốc độ của họ quá chậm, gần như là bất di bất dịch luôn.

Tôi nhìn mấy anh em Ngưu tiên sinh đỡ ba ông cụ kia đi mà suốt ruột không nhịn được.

“Sao các ông không cõng họ đi luôn cho nhanh? Không thấy ông nội của các ông sắp chui ra đến nơi rồi à?”

Tôi lại thúc giục, nào ngờ còn chưa dứt lời, tiếp tục nghe thấy thêm một tiếng “Phanh” nữa, thêm một chiếc móng vuốt cương thi khác xuyên thủng nắp quan tài.

Lão Phong thấy vậy, mắng một tiếng: “Chết tiệt!”

Sau đó, cậu ấy nhảy lên, trực tiếp giẫm lên trên nắp quan tài, dùng sức nặng của cả cơ thể để phòng ngừa đối phương nhanh chóng mở được nắp quan.

Sau đó, cậu ấy còn lấy nốt chỗ gạo nếp từ trong túi áo ra, liên tục rắc vào những chỗ bị đâm thủng trên nắp quan.

Sau khi gạo nếp lọt vào bên trong quan tài, những tiếng rít gào chói tai nhanh chóng vang lên: “Ngao! Ngao…”

Âm thanh cực kỳ thấp, như thể làm tan vỡ trái tim của mọi người.

Mà ông cụ cả nhà họ Ngưu vốn dĩ đã có tiền sử bệnh tim.

Lúc này lại quýnh lên, hơn nữa, còn cộng thêm cả tiếng cương thi gào rống bên trong quan tài, lập tức bị dọa sợ đến không thở nổi.

Sắc mặt ông cụ trắng bệch, hô hấp rối loạn, dường như đã sắp tắt thở rồi.

“Cha, cha ơi!”

“Thuốc, thuốc…” Ông cụ cả nhà họ Ngưu thở phì phò, khó khăn lên tiếng.

Con mẹ nói, tôi thực sự cạn lời rồi! Lúc này bảo ông chạy trốn đi, ông lại lăn đùng ra phát bệnh, còn muốn uống thuốc!

Nhưng tôi không còn thời gian để ý nữa, lập tức rút kiếm gỗ đào ra, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Kết quả, con cương thi bên trong quan tài kia không hề cho chúng tôi thời gian xoay sở.

Nó gào lên một tiếng, một luồng thi sát khí bỗng nhiên phóng lên cao.

Nắp quan tài bị hất văng ra, một tiếng nổ vang trời xuất hiện, chiếc quan tài bị nổ tung thành từng mảnh.

Lão Phong cũng bị chấn động mà ngã ra đất, quan tài vỡ vụn, những mảnh gỗ rơi lả tả khắp nơi.

Trong đó, có một mảnh gỗ còn đâm thẳng vào mông của ông Ngưu Tứ, làm cho ông ấy bị đau, phải kêu lên oai oái.

Nhưng mà, những chuyện này đều không hấp dẫn được sự chú ý của chúng tôi.

Bởi vì, chúng tôi đã nhìn thấy, ở vị trí mà quan tài vốn được đặt kia, lúc này đang có một con cương thi lông đen, mắt đỏ, lông dài đứng đó. Nó… là hắc sát cương thi.

**********

Nhìn thấy một màn như vậy, tôi và lão Phong đều bị dọa sợ.

Ông cụ nhà họ Ngưu này đang mặc một bộ áo liệm màu đen, có kiểu dáng như áo Tôn Trung Sơn.

Toàn thân ông cụ đều tỏa ra sát khí, nhìn hung ác vô cùng.

Chết tiệt! Đây, đây không phải là hắc sát cương thi sao?

Nhìn thấy hắc sát trước mắt, tôi không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.

Ngay sau đó, tôi lấy hết sức bình sinh. hét lên: “Nhanh lên, mau chạy khỏi đây!”

Người nhà họ Ngưu đều đã bị con hắc sát cương thi trước mặt này dọa cho chết khiếp, hai chân như thể mọc rễ tại chỗ.

Trong lúc này, họ đều đã ngây người ra tại chỗ, không thể nhúc nhích, càng đừng nói đến chuyện chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment